Từng Bước Lún Sâu

Chương 20

30/05/2025 10:11

Sau chính thức đến với Quý Thần những vẫn quen.

Cả hai chúng đều thích nghi với thân phận mới.

Thậm còn phần… khách sáo trước.

Chẳng hạn, mỗi lần vô tình vào tay tôi, liền cả buổi lúng túng nói nhỏ:

"Xin lỗi."

Ban cũng ngượng.

Nhưng nghĩ thấy cục.

Tôi đang đương, phải đi thi cầm hoa mà cứ phải rụt rè như vậy!

Một hôm, mệt vì đọc tài liệu, gục ngủ trên bàn.

Tôi kế bên, nhìn tay xương rõ anh, tự nhiên muốn nghịch một chút.

Lúc còn rụt rè, chỉ nhẹ.

Thấy không tỉnh, gan xoa nhẹ lòng tay anh.

Ai ngờ, tay bị ch/ặt.

"Em đang làm gì thế?" —giọng vẫn còn đẫm ngủ, tóc rũ xuống trán, mắt mơ màng nhìn như một mèo vừa bị đ/á/nh thức.

Tôi nhìn đáng quá, liền cọ cọ tay vào tay anh, nói bừa:

"Nghe nói làm sẽ khiến tim đ/ập hơn."

Anh suy nghĩ giây túc đáp:

"Nhưng không…"

Trời đúng kiểu người thiếu lãng mạn!

Tôi người, hôn lên má anh, cười khúc khích:

"Giờ chưa?"

Quý Thần Dần từ từ, ngốc nghếch y như tưởng.

Tôi còn đang trêu tiếp bỗng lắc đầu:

"Không có."

Không thể thế kia mà còn chối?

Tôi bất ngờ cúi xuống hôn lên tôi, khẽ thầm bên tai:

"Giờ rồi."

Ồ, giỏi lắm mà!

Tôi che để đi nỗi ngại ngùng, miệng nhàu:

"Anh đúng là phiền phức."

Anh cười khẽ:

"Lại chê phiền hả?"

Tôi trêu thêm, nhưng thấy gõ máy.

Thấy liếc tr/ộm, cũng không nhìn lại, chỉ nhếch cười.

Tôi bĩu môi:

"Không thèm dỗ chắc không còn để em trong tim rồi!"

Ngay tức, thoại nhận một tin nhắn.

Tôi mở file gửi—là một đoạn code, tạo hình ảnh một chú cún đang cụp tai đáng thương.

Tôi tò mò ngẩng lên, phải mắt đang cười anh.

Anh vai:

"Người gi/ận, phải vẽ chó dỗ thôi. Em xem đỡ chưa?"

Đúng là… thật rồi!

Tôi giả vờ phụng phịu, nhưng khóe không nổi nụ cười.

Trên đang mở trang sách bay" Tagore. Đúng trang câu:

"Chú cún nghi ngờ trụ này âm cư/ớp mất vị trí nó."

Quý Thần Dần cúi xuống, hôn nhẹ lên tôi:

"Cún đừng lo. Vị trí em là đ/ộc nhất vô nhị."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 1
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 2
Quy Môn Chương 15
Tri Dư Tri An Chương 21