【Hệ thống xin lỗi vì sự cố kỹ thuật nho nhỏ. Thời gian t/ử vo/ng dự kiến của ký chủ: 30 ngày nữa. Chúc ký chủ tận hưởng một tháng cuối cùng vui vẻ! Love you chụt chụt!】

Vui vẻ cái l*n!

Tôi vừa ch/ửi thẳng mặt ba ông trùm quyền lực nhất thế giới này, nội dung cụ thể là gì ấy nhỉ.

Ôi đúng rồi, tôi ch/ửi Lục Kiêu yếu sinh lý, ch/ửi Bạch Vũ diễn xuất như hạch, ch/ửi Tần Liệt là trẻ trâu còn hôi sữa, cuối cùng còn hào phóng tặng thêm một câu "Tạm biệt" đầy khí phách.

Nhưng bây giờ, trước cửa nhà tôi đang kêu tích tích.

Cánh cửa bật mở ra với một lực đạo như muốn gi/ật tung bản lề. Không khí trong phòng khách lập tức đông cứng, nhiệt độ tụt xuống âm vô cực.

Ở kia, ngay ngưỡng cửa, ba người đàn ông cao lớn đang đứng chắn hết toàn bộ ánh sáng trên hành lang.

Bên trái là tổng đài Lục Kiêu, âu phục đen thẳng thớm, nhưng cà vạt đã bị nới lỏng một cách th/ô b/ạo, khuôn mặt đẹp như tượng tạc giờ đen sì như đít nồi.

Ở giữa là ảnh đế Bạch Vũ, dù đeo khẩu trang và kính râm nhưng khí thế ch/ặt ch/ém drama vẫn toả ra ngùn ngụt, tay hắn siết ch/ặt chiếc điện thoại đến mức tôi nghe thấy tiếng màn hình kêu rắc.

Bên phải là chó dại Tần Liệt, thiếu gia nhuộm tóc đỏ sặc sỡ như mào gà chọi, đang thở dốc hồng hộc, ánh mắt như muốn lao vào cắn x/é tôi ra làm trăm mảnh.

Ba người bọn họ cùng lúc bước vào, rồi cùng lúc khựng lại.

Ba cặp mắt chạm vào nhau.

Không gian tĩnh lặng như tờ. Một con ruồi bay qua lúc này cũng có thể nghe thấy tiếng cánh đ/ập gió xèo xèo.

Lục Kiêu nhíu mày, giọng nói trầm khàn đầy nguy hiểm: "Tại sao hai người lại ở đây?"

Bạch Vũ tháo kính râm, ném cái bộp xuống tủ giày, cười khẩy: "Câu đó tôi hỏi Lục tổng mới đúng, đây là nhà người yêu tôi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Vào Hạ Chương 17
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm