18.
Sáng sau, tỉnh dậy với giọng khàn đặc, đó liền giáng cho cậu một cú đ/ấm.
Dịu dàng? Đó suy nghĩ lầm nhất của Giang Yến Thư.
“Đồ khốn, giữ gì cả!”
Tôi lên, rồi bị cậu lòng.
Bản edit thuộc Tặc Team.
“Tôi còn chưa chính thức ở bên cậu, cậu dám đối xử với thế này?”
“Giang Yến Thư, cậu quá Lợi dụng lúc say mà giở trò với tôi!”
Cậu dựa đầu giường, thản nhiên để đ/á/nh đủ kiểu, nhận hết trách móc.
Khi người mềm nhũn, cậu mỉm cười lười nhác và xoa nhẹ lưng tôi: “Theo đuổi trò chơi thôi, thích làm mất thời gian đó. Cậu vốn của rồi.”
…
Thật biết cậu lấy đâu ra sự tự tin đó.
Thấy tay cậu bắt đầu phận, đạp cho cậu một cái.
“Đừng có chạm tôi.”
“Tối qua đâu thấy cậu nói thế.”
Giang Yến Thư nhăn nhó giả vờ thở: “Vẫn cậu khi uống rư/ợu dễ thương hơn nhiều.”
“Nói bậy!”
Tôi ra cho cậu im miệng, nhưng cậu xuống hôn tôi.
Cả hai thế sát nhau, rất nhanh ngọn bùng lên.
Đúng bi/ến th/ái! Tôi coi như đã sập bẫy rồi.
…
Khi khó khăn lắm mới túc xá, đã sẵn.
Cậu ấy nhìn đồng hồ, cười cực kỳ bẩn bựa.
“Chiều mới về, hai người tối qua đúng dữ dội quá nhỉ?”
“Nói bậy bạ gì thế, đi tối với cậu ấy thôi.”
“Trước khi tối thì sao?”
“Ờ, thì... đi dạo phố thôi.”
“Dạo tận giường à?”
Giản truy hỏi cùng, khiến cảm thấy đầu vô cùng. Đang cố tìm lý do hợp lý, thì cậu ấy nhịn cười cổ tôi.
“Có người thẳng, cuối cùng thì cong như lò xo rồi hả?”
Tôi nhìn gương, thấy một vết đùng.
Trời ạ!
Bảo sao lúc về, ai cũng nhìn với khác thường. Giang Yến Thư, chó ch*t kia, sao cắn mạnh thế cơ chứ.
Giản cười đầy ý nhị, hỏi chuyện tối qua của tôi. Tôi làm sao dám kể? Vội cớ phải đi tắm, thẳng tắm.