Lại một tháng trôi qua.
Chúng cuối cùng cương nước Khương.
Hoàng Nhung đích thân tiếp đón vịn nữ, bước trong tà váy bay phấp phới trong gió Bắc, mang vẻ đẹp một đại quốc.
Khương Vương tỏ rất hài lòng với ta.
Hắn “Trước đây nghe nói An ngạo, xem chỉ lời đồn thổi, thật dịu dàng, mỹ mạo người.”
Ta mỉm cười nhẹ “Ta đây nhằm qu/an h/ệ giữa nước, chỉ cầu mong chiến sớm bình yên, giới còn phải chịu cảnh ly tán.”
Khương Vương nắm ta: “Công lâu ngày sống trong cảm thông với nỗi khổ rất khâm phục.”
Chính thê Vương qu/a đ/ời cách đây một năm, đại hắn ta.
Tính cách dịu dàng, nhẫn thông tình đạt lý mất nguyên tắc, Vương rất yêu phu thê người tôn trọng nhau.
Ba tháng sau gả nước Khương, hoàng triều bỗng dưng qu/a đ/ời.
Hoàng hậu Tô Văn Vân đưa tiểu thái còn nhỏ lên ngôi, buông rèm chấp chính.
Ta thay Vương viết thư danh nghĩa An chúa, đề hợp tác sâu giữa nước, thái hậu Tô Văn Vân cầm quyền thư đồng ý.
Thế dưới thúc nước học tập văn hóa và nghề triều mở con đường mại giữa nước và nước vùng cương hưởng lợi, từng bước nên giàu có.
Cha, cha nhìn thấy chưa.
Con cố gắng, nhiều người coi vật người một lần nữa.
Người ở trên trời linh thiêng, nhìn thấy tất lẽ an phải không.
Đương nhiên, con một số vật khoác tấm da người vật một lần nữa.
...
Lại một khoảng gian trôi qua, mang th/ai.
Sau mười tháng, sinh con trai.
Đứa bé này An và Vương, tương lai, thằng bé kế thừa vị trí Vương Khương, thái hậu nước Khương.
Cứ vậy, một một bắc, và Tô Văn Vân nhân thân phận tôn quý nhất.
Chúng cùng nhau hợp tác, minh ước vĩnh viễn phản bội.
Bởi vì biết bí sâu kín đối phương.
_ Nàng biết hòa thân giả mạo.
Kế hoạch muốn thay thế An nàng giúp thực hiện, nhân giá theo đều tâm phúc mục đích đổi An ở giữa đường.
_ Còn biết nàng mưu sát ngay đứa con này phải con hoàng đế.
Lần đầu tiên hoàng hậu sinh non, hoàng chỉ ở An chúa, tim Tô Văn Vân lạnh.
Những qua nàng vẫn luôn bỏ hoàng đế, thấy bao giờ nói gì.
Suy cùng hoàng kẻ th/ù dung túng hắn thì An coi trời bằng vung.
Bởi vì đều nắm trong bí quan trọng vì minh ước giữa và Tô Văn Vân vĩnh viễn phá vỡ.
Song, chỉ còn một câu cuối cùng.
Vĩnh An thật đi đâu rồi?
...
Câu thật chất sớm đáp án.
Năm đầu tiên Nhung, trong tiệc sinh thần Vương, nâng rư/ợu mỉm cười.
“Để chúc sinh thần đại vương, thiếp thân chuẩn một quà.”
“Món quà này tên Điệu nữ.”
Lời tâm phúc một lồng sắt lớn lên, vải che lồng mở ra, trong một sinh vật người thú.
Ả nhân, lông dã nhe nanh trợn mắt với những người ngoài, nước dãi chảy từ khóe miệng.
Ả đ/ộc c/âm, bàn biến vuốt cầm bút nữa, bởi vì thân phận thật bí ẩn trong bóng tối mãi mãi.
_ Trong từng bát an thần do hoàng huynh đích thân bón, đều chứa thức ăn bỏ vào.
Thức ăn đó do bầu gánh xiếc xưa những hài.
Hơn mươi trôi qua.
Đứa trẻ từng hài chúa.
Kẻ từng biến hài.
Cha, con từng nói, con muốn vật vật.
Gi*t thì quá dễ dàng.
Con muốn nhảy trong tỉnh ngày qua ngày, tận ch*t.
Âm nhạc vang lên, đầu ép nhảy dưới những đợt roj quất.
Tất người ngồi đều vỗ cười vui.
Bọn họ đều nói, đây xiếc tuyệt vời bọn họ từng xem.
Hết.