Một Trăm Bức Thư Tình

Chương 6

13/11/2024 11:30

6.

Trong lúc ăn, tôi có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng Lục Chí Khanh đang không được tốt.

Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc tôi và Trần Dạ ôn lại kỷ niệm giữa chúng tôi.

Hai chúng tôi nói hết chuyện trên trời dưới biển, nhớ lại cảnh chen chúc trong các buổi chạy tập trung của cấp ba, để không phải chạy thêm một vòng, chúng tôi thường cố ý buộc lỏng dây giày trước khi chạy rồi lại giả vờ dừng lại để buộc dây giày; hay trong giờ thể dục có một buổi kiểm tra chạy 800 mét, tôi kiệt sức đến mức Trần Dạ phải cõng tôi về lớp; nhớ lại những tiết học văn, khi cô giáo mặc áo bông hoa đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt còn chúng tôi ở bên dưới thì miệt mài ghi chép, do Trần Dạ viết chậm nên luôn phải chép lại bài của tôi một lần nữa.

Dù thời gian có xa cách nhưng tình cảm vẫn không hề phai nhạt, tôi tìm lại được cảm giác thân thuộc ngày nào.

Tôi quá đắm chìm vào những kỷ niệm xưa cũ, đến mức không nhận ra rằng trong lúc tôi và Trần Dạ mải ôn lại những câu chuyện ngày xưa, sắc mắt của Lục Chí Khanh dần trở nên ảm đạm, khí áp xung quanh anh như giảm xuống vài độ.

Thậm chí khi rời đi, tôi cũng không ngoái lại nhìn Lục Chí Khanh lấy một lần.

Khi chào tạm biệt, tôi và Trần Dạ đã trao đổi số điện thoại và WeChat.

“Lá thư mình gửi cho cậu… cậu đã đọc chưa?”

Trần Dạ đột nhiên hỏi.

Giọng nói của cậu có chút r/un r/ẩy, xen lẫn trong đó có chút chờ mong.

Tôi hiểu cậu ấy đang nói về lá thư mà cậu để trên bàn tôi vào năm lớp 12.

Tôi do dự không biết có nên nói cho cậu ấy biết rằng thật ra lá thư đã bị tr/ộm mất, nhưng đồng thời tôi cũng sợ nói ra sự thật sẽ khiến cậu ấy cảm thấy buồn.

Khi tôi đang chuẩn bị từ ngữ để trả lời thì Trần Dạ đã nắm lấy cổ tay tôi.

“Vẫn là đừng nói đi, cậu cứ coi như mình chưa hỏi nhé.”

Sự ấm áp từ bàn tay cậu truyền đến cổ tay, từ từ lan tỏa, thấm sâu đến tận tâm can tôi.

Được thôi, vừa hay tôi cũng không biết nên trả lời cậu thế nào.

Tiễn cậu về xong, tôi đi dạo quanh con đường nhỏ mấy vòng, đến khi chân mỏi nhừ mới định quay về ký túc xá để ngủ.

Có một siêu thị nhỏ cách ký túc xá khoảng trăm mét, ở góc quẹo bên trái của nó là một điểm khuất tầm nhìn.

Ngày thường, ở góc khuất đó không thiếu các cặp đôi lén lút đến đây trao nhau những nụ hôn vụng tr/ộm.

Vừa bước qua góc quẹo, một cánh tay mạnh mẽ đã kéo tôi vào góc khuất.

Trong góc tối chật hẹp, người trước mặt ôm ch/ặt lấy tôi, khoảng cách duy nhất giữa chúng tôi đã bị sự cứng rắn của người đó lấp đầy.

Trong bóng tối, tôi khẽ lên tiếng.

“Lục Chí Khanh, có ý nghĩa sao?”

“…”

Anh im lặng hai giây, rồi trầm giọng hỏi tôi: “Thư tình đâu?”

“Gì cơ?”

“Tôi hỏi, thư tình cậu gửi tôi, ở đâu rồi?”

Anh tiến sát thêm một chút, hơi thở nóng hổi phả vào bên cổ tôi, tư thế vô cùng mờ ám.

“Trước đây không phải đã đưa cậu rồi sao, còn hỏi làm gì nữa?”

99 lá thư tình ấy, rốt cuộc anh có tình đọc qua chưa, bây giờ đối với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa.

Lục Chí Khanh như một con thú bị vây hãm, không tìm thấy lối thoát, tự đẩy mình vào đường cùng.

“Tôi đã kiểm tra rồi, chín mươi chín lá. Cách vài ngày cậu sẽ đưa tôi một lá thư.”

“Lá thư thứ một trăm, có thể đưa tôi không?”

Chuyện này là do ảo giác gây nên đúng không?

Khi Lục Chí Khanh nói những lời này, trong giọng nói của anh còn mang theo một chút c/ầu x/in.

Tôi dồn hết sức đẩy anh ra.

“Không có lá thứ một trăm.”

“Bây giờ không có, sau này càng không.”

Trong bóng đêm dày đặc, lời nói của tôi vang vọng trong góc khuất ấy.

“Lục Chí Khanh, bây giờ cậu đã có bạn gái.”

“Tự trọng.”

Đây là hai từ cuối cùng tôi lưu lại cho anh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Điên Cuồng Vì Em

Chương 55.
Bị bạo lực học đường một cách ác liệt, tôi đã lấy hết can đảm tìm đến tên sát nhân hàng loạt đang chạy trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Gã ta đưa đôi mắt như sói đói nhìn tôi, bàn tay xăm trổ kẹp điếu thuốc, bên cạnh còn treo mấy con dao dính máu khô, nhếch môi khinh khỉnh. Tôi run rẩy như thỏ nhỏ, trong lòng đã sợ muốn chạy đi, cầm trong tay xấp tiền nát nhăn nheo mà mình tích cóp được, gần như van nài: "Anh, xin anh giúp tôi." Gã còn chẳng thèm nhìn. "Muốn thuê tôi thì nhiêu đó không đủ đâu. Nhóc con, không muốn ch.ết thì chạy nhanh đi." Tôi rơm rớm nước mắt nhìn gã. Gã đã động lòng. Gã nói, gã là đồng tính, nếu tôi chịu lên giường với gã thì lũ bắt nạt kia sẽ biến mất khỏi thế giới. Mẹ tôi bị lũ khốn nạn ấy hại chết. Dù có hoảng sợ thế nào thì lòng hận thù đã dâng đến đỉnh điểm, tôi cắn răng đồng ý, ngủ một đêm với gã. Vì một đêm điên cuồng này, gã sát nhân ấy đã dùng cả đời để bảo vệ tôi. **** Cảnh báo: Truyện theo hướng tâm lí, má.u me, u ám nặng đô, có tra tấn bạ.o lực, gi.ết người. Tâm lí yếu xin cân nhắc trước khi đọc. ***** Vui lòng không đánh đồng thế giới trong truyện và ngoài đời. Không cổ xúy các hành động trong truyện, xin cảm ơn!
5.14 K
6 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
7 Tiểu Lỗi Chương 56
10 Chuyến Xe Đêm Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm