Bắt Cóc Thái Tử Bắc Kinh

Chương 7

20/06/2025 21:06

Sau khi buổi hẹn hò xem mắt kết thúc, tôi trở về nhà, Tạ Tranh vẫn chưa về. Mãi đến 11 giờ tối, anh ấy vẫn chưa trở lại.

Tôi cố nhịn mãi rồi cũng không kìm được, đành gọi điện cho Tạ Tranh. Vẫn không ai bắt máy.

Dù biết khi Tạ Tranh ra ngoài sẽ có vệ sĩ bảo vệ, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Suy đi tính lại, tôi quyết định ra ngoài tìm anh ấy.

Vừa mở cửa, Tạ Tranh bất ngờ đ/âm sầm vào lòng tôi. Không biết anh ấy đã uống bao nhiêu rư/ợu, cả người mềm nhũn, tuột dần xuống.

Tôi vội đỡ lấy eo anh, vừa gi/ận vừa xót, giọng nói không khỏi mang chút trách móc: "Uống nhiều rư/ợu thế này, anh còn muốn giữ cái thân này nữa không?"

Nghe thấy giọng tôi, Tạ Tranh tỉnh táo hơn chút. Anh gắng sức đẩy tôi ra, lùi hai bước dựa vào cửa, lạnh lùng liếc nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, khóe miệng anh nở nụ cười chế giễu: "Phương Trạch, cậu là cái thá gì của tôi mà dám lên mặt dạy đờiTôi nói cho mà biết, tôi thích làm gì thì làm, mẹ kiếp cậu đừng có quản!"

Nói xong, anh đẩy tôi ra, lảo đảo đi về phòng phòng ngủ.

Tôi vội bước tới đỡ Tạ Tranh, dịu giọng xuống: "Thôi được rồi, lúc nãy tôi sai, đừng gi/ận nữa. Tôi nấu chút canh giải rư/ợu cho anh, uống xong rồi hẵng ngủ, không mai lại đ/au đầu đấy."

Tạ Tranh dừng bước, không quay lại, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh.

Mí mắt tôi gi/ật giật, trong lòng thoáng bất an, tôi hỏi: "Sao thế?"

Anh không nói gì, như đang giằng x/é nội tâm, rất lâu sau mới cất giọng lạnh lùng: "Phương Trạch, mai thu dọn đồ về đi, hình ph/ạt kết thúc rồi."

Đầu óc tôi bỗng trống rỗng, miệng lẩm bẩm: "Tại sao?"

Tạ Tranh quay lại, ánh mắt băng giá: "Tôi chán rồi, thấy không còn vui nữa, thế đủ chưa?"

Nói xong, Tạ Tranh không nhìn tôi nữa, gi/ật tay tôi ra rồi một mình đi vào phòng. Tôi đứng ch/ôn chân dưới chân cầu thang, nhìn cánh cửa phòng đóng ch/ặt, tự giễu lắc đầu.

Đừng buồn nữa, Phương Trạch, kết quả này mày đã lường trước rồi mà, đúng không? Tự dỗ dành bản thân xong, tôi vẫn xuống lầu nấu bát canh giải rư/ợu mang cho Tạ Tranh.

Anh ấy không biết chăm sóc bản thân, nếu tôi không làm, bây giờ anh thấy không sao, nhưng mai đ/au đầu sẽ hối h/ận cho mà xem.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm