Khát Vọng Không Đáy

Chương 18

22/05/2025 18:10

Ánh hoàng hôn vàng rực rỡ ngoài khung cửa sổ từ từ lặn xuống, cuốn theo tia sáng cuối cùng trong phòng. Bầu trời lam biếc dần tắt, màn đêm xanh thẫm bao trùm mặt đất.

Phòng khách vang lên tiếng thở gấp mờ ảo, mùi m/áu tanh nồng lan tỏa trên đầu môi.

Chúng tôi đi/ên cuồ/ng cảm nhận hơi ấm của nhau, sự tồn tại của nhau, như hai đường thẳng song song vốn chẳng giao nhau bỗng chốc thoát khỏi xiềng xích, quấn ch/ặt lấy nhau.

Không ch*t không thôi, cùng nhau lao vào địa ngục.

Khương Trạm.

Khương Xích.

Một nước, một lửa. Nước dập không tắt, lửa đ/ốt không hết. Tương khắc tương sinh, nương tựa lẫn nhau.

"Em có yêu tôi không?"

"Tôi gh/ét cậu."

- HẾT -

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tàu điện ngầm cấm

Chương 7
Tôi lớn lên bên cạnh ông nội. Ông là một thầy đồng nổi tiếng khắp vùng. Những chuyện kỳ lạ khó giải thích trong vùng, hễ tìm đến ông là đều được giải quyết. Sau khi tốt nghiệp đại học làm việc xa nhà, ông vẫn thỉnh thoảng gửi cho tôi tro hương và bùa giấy. Ông bảo mệnh tôi thuộc âm nên dễ thu hút tà khí. Những thứ này giúp che mắt chúng. Trước lúc mất, ông gắng gượng chờ tôi về, dặn đi dặn lại: "Cháu gái, nhất định không được đi đêm vào giờ Tý (11 giờ đêm - 1 giờ sáng). Không được đến những nơi mang chữ “quỷ” sau khi mặt trời lặn. Không được ở dưới lòng đất vào ngày rằm tháng Bảy." Ông không giải thích nguyên do, chỉ trừng mắt nhìn tôi đến nghẹt thở. Tôi vội gật đầu đẫm nước mắt. Ông thở phào nhắm mắt. Khi tôi ôm xác ông khóc lóc, đột nhiên ông mở to mắt hét lên: "Ý trời! Ý trời!" Lòng trắng mắt ông lộn ngược khiến tôi ngã phịch xuống đất. Ông gấp gáp như cố gắng đấu tranh với điều gì đó: "Rằm tháng Bảy, ác quỷ đòi vật hiến tế... lên... lên... ừm..." Câu nói dang dở, miệng ông như bị bịt kín, hai dòng máu lệ thẫm chảy dài. Vốn tôi rất thân thiết với ông, nhưng khoảnh khắc ấy khiến tôi rợn tóc gáy.
Hiện đại
Linh Dị
Tình cảm
36
Mầm Ác Chương 12
Tượng Báo Thù Chương 13