Ánh hôn vàng rực ngoài khung cửa sổ từ từ lặn xuống, tia sáng cuối cùng phòng. Bầu trời lam biếc dần tắt, đêm xanh thẫm bao trùm mặt đất.
Phòng khách vang lên tiếng thở gấp ảo, mùi nồng lan tỏa trên đầu môi.
Chúng đi/ên cuồ/ng cảm nhận hơi ấm của nhau, sự tồn tại của nhau, như hai đường song song vốn chẳng giao nhau bỗng thoát khỏi xích, quấn ch/ặt lấy nhau.
Không ch*t cùng nhau lao vào địa ngục.
Khương Trạm.
Khương Xích.
Một nước, một lửa. Nước dập tắt, lửa hết. Tương khắc tương nương tựa nhau.
"Em có yêu không?"
"Tôi gh/ét cậu."
- HẾT -