Tôi và Kỳ đăng ký tham gia một cuộc thi kinh doanh.
Suốt đó bận bịu với các buổi thảo luận nhóm, chúng phải thay phiên nhau đến thăm Đại Vệ.
Đến ngày ra cuộc thi, mới gi/ật mình nhận ra đã gần nửa tháng không gặp Kỳ.
Nhóm lên trình trước chúng tôi.
"Ý tưởng hay, à, cậu nghĩ sao?" Một thành viên trong chọt tay tôi.
Tôi: ".................."
Thật nói.
Suốt buổi mắt hoàn toàn không nghe thấy nói gì.
Gạt cảm giác lạ trong lòng, gật đầu tỏ am hiểu: "Phải, tốt đấy, sau này chúng có thể hỏi tưởng họ."
Đến lượt Kỳ phát biểu, ánh mắt càng không ngại ngần hướng phía hắn.
Tống Kỳ nói tiếng Anh trôi chảy, thần điềm tĩnh tin.
Bộ vest đen bó sát tôn lên dáng cao ráo, như khoác lên mình ngoài lịch lãm che giấu sắc sảo thường ngày.
Một ngọn lửa nhỏ bỗng bùng trong tim, lách tách không ngừng.
Khi chúng lên sân khấu, đụng phải Kỳ đang xuống cầu thang.
Hắn nghiêng người sát tai thầm: "Học Trưởng, cố lên nhé."
Tôi ngoảnh lại kịp nhìn thấy bóng lưng hắn khuất dần.
Khoảnh khắc ấy, đột nhiên khao khát được ngửi thấy pheromone hắn.
Khoảng gần như vậy, mùi pheromone chắc chắn không giấu được đâu nhỉ?