Nhớ lại quá khứ quả một đ/au lòng.
Đặc biệt khi kẻ đã gây ra tổn sắc nhất cho giờ đỏ ngồi trước mặt, vẻ mặt đ/au khổ cùng.
Thật tạo, kinh t/ởm cùng.
Tôi ch/ặt mấy tấm ảnh trên tay, về quy mô công ty Trần Hàn, cố gắng giữ thái độ lịch sự:
"Xin lỗi Trần tổng, rồi lỡ mồm. Nhưng không liên quan đến anh. Cảm ơn cà phê, nhưng từ nay xin đừng gặp nhau nữa."
Trần Hàn ch/ặt cổ tôi: "Em sẽ với không?"
"Anh biết em không bao giờ chịu nhắm làm ngơ. Em..."
Ánh khẩn thiết khiến buồn nôn.
Tôi gạt ra, nói từng tiếng rõ ràng: "Tất nhiên là..."
Đôi bỗng sáng rực.
Tôi bổ sung nốt nửa câu còn "...sẽ không hôn."
Thật lòng mà nói, không cố ý tức hắn, chỉ vẻ mặt thảm thiết lúc thật sự thú vị.
Như thể đã yêu chỉ để thừa cơ chen chân vào.