Tôi có chút hài lòng, ngồi xuống đối diện cậu ấy.
Bên cạnh lại truyền đến tiếng xì xào bàn tán của các cô gái: “Mấy cậu xem, tôi đã nói rồi, Du Bạch tra như vậy, nhất định sẽ bị Lê Tân đ/á mà!”
“Huhu, CP Vương Giả Sáp Màu Tiểu Tân và Tiểu Bạch mà tôi đẩy, sắp BE rồi!”
“Tân Tân tử có mắt nhìn phết đấy, nói chứ Nghiêm Thanh cũng đẹp trai mà, chỉ là họ ở bên nhau, ai mới là 1 đây?”
Đương nhiên tôi là 1!
Khoan đã, tôi không phải đồng tính luyến ái. Tôi muốn hét lên, nhưng đây là thư viện. Tôi đành phải nhịn xuống.
Tôi muốn bắt chuyện với Nghiêm Thanh, định làm quen trước đã. Nhưng cậu ấy không để ý đến tôi.
Thế nhưng, sau khi nghe thấy biệt danh Vương Giả của tôi, cậu ấy ngước mắt nhìn tôi một cái. Ánh mắt có chút phức tạp.
Không còn vẻ xa cách, lạnh nhạt từ chối người từ ngàn dặm như lúc nãy nữa.
Thấy cậu ấy như vậy, tim tôi đ/ập mạnh một cái. Đột nhiên linh quang chợt lóe, một ý nghĩ vụt qua. Cậu Nghiêm Thanh này, sẽ không phải cũng bị anh họ tôi lừa gạt tình cảm đấy chứ?
…
Nghiêm Thanh đi vào nhà vệ sinh. Để lại một số đồ vật trên bàn.
Giọng hệ thống có chút kích động: 【Ký chủ, cơ hội tốt! Mau đi lấy khăn tay của anh ta rồi ngửi một chút!】
Tôi có chút kháng cự. Cái này chẳng phải là bi/ến th/ái thuần túy sao?
Hệ thống kh/inh thường: 【Quần l/ót còn tr/ộm được, khăn tay thì không ngửi được sao?】
Tôi nghĩ cũng đúng. Cùng là làm nhiệm vụ, tại sao tôi lại kháng cự với Nghiêm Thanh nhỉ?
Tôi lén lút di chuyển đến bên cạnh ghế của Nghiêm Thanh, cầm khăn tay lên ngửi.
Bên cạnh truyền đến câu hỏi: “Mùi gì?”
Tôi nhíu mày, ngửi thì ngửi thôi, còn phải nói mùi gì nữa à? Cái hệ thống ch.ó c.h.ế.t!
“Mùi quýt!” Tôi có chút thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu lên liền thấy một bóng râm đổ xuống bàn.
Quay đầu lại, phát hiện là Du Bạch. Mặt anh ta đen sạm, nhìn tôi.
Tôi lập tức nhớ đến chuyện tr/ộm quần l/ót bị bắt quả tang, có chút chột dạ.
“Chậc chậc chậc, đại ca trường truy thê hỏa táng tràng rồi!”
“Ai bảo anh ta ng/ược đ/ãi vợ! Đáng đời!”
“Nhưng mà, thời gian Lê Tân khóc có vẻ hơi ngắn, chẳng lẽ đại ca trường anh ta…”
Không phải chứ, mấy cô là quần chúng hóng chuyện, có thể yên tĩnh một chút được không?
Mấy cô không thấy gân xanh của Du Bạch đang gi/ật liên hồi sao?
Cái gì mà truy thê hỏa táng tràng? Cậu ta rõ ràng là muốn tống tôi vào lò hỏa táng!
“Tại sao không về ký túc xá?” Du Bạch kéo tôi đến chỗ vắng vẻ, mở miệng chính là chất vấn.
Tôi cúi đầu cảm thấy vô cùng áy náy. Tự vấn lương tâm, không, tôi không có lương tâm!
Nhận nhầm người là lỗi của hệ thống.
“Tôi đã đặt m/ua cho anh 100 cái quần l/ót, có cả chiếc Diga yêu thích nhất của anh, tôi xin lỗi anh!”
“Sao? Cậu định đổi mục tiêu à? Tiếp theo là ai? Nghiêm Thanh? Chuẩn bị đi tr/ộm đồ của cậu ta?”
Anh ta đã đẹp trai thế kia, sao ăn nói lại khó nghe đến vậy?
Tôi muốn phản bác, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Du Bạch, lại nhớ đến cái tính nết của hệ thống. Quả thật rất có khả năng nó sẽ bắt tôi làm những chuyện bi/ến th/ái.
“Nói đi! Cậu bị đi/ếc à?”
“Không liên quan đến anh!”
“Sao lại không liên quan đến tôi! Lê Tân, mẹ nó cậu dám coi thường tôi?!”
Không phải chứ đại ca, anh có bệ/nh à?
Ban nãy là “Cậu dám để mắt đến ông sao?”, Tức gi/ận!
Bây giờ là “Cậu dám coi thường ông sao?!”, Vẫn tức gi/ận.
Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Cổ tay tôi bị anh ta nắm đến đ/au điếng, lúc này tôi cũng có chút tức gi/ận rồi. Hai tay bị kh/ống ch/ế, nhưng tôi còn có chân.
Đá người lên còn đ/áng s/ợ hơn nhiều!
15.
Tôi đạp người xong rồi chạy, cảm giác thật kí/ch th/ích!
Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, tôi không dám về ký túc xá nữa.
Ngay lúc tôi đang ngồi xổm trên vỉa hè uống trà sữa, cái hệ thống ch.ó c.h.ế.t lại xuất hiện.
【Sai rồi, mục tiêu nhiệm vụ, vẫn là Du Bạch!】
Tôi: “…” Hai chúng ta nhất định phải có một đứa c.h.ế.t!
Khi tôi rón rén về ký túc xá, Du Bạch đang nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Gần đây không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy anh ta không còn tràn đầy năng lượng như lúc mới quen. Đặc biệt là sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, dường như anh ta yếu đi một chút.
Thành thật mà nói, khi nghe mục tiêu nhiệm vụ vẫn là Du Bạch, trong lòng tôi thực ra vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù anh ta nóng nảy, dễ cáu gắt, nhưng những mặt khác đều rất tốt.
“Nhiệm vụ này có ảnh hưởng gì đến anh ấy không?” Tôi chỉ tùy tiện hỏi.
Không ngờ hệ thống lại im lặng.
Tôi lập tức cảm thấy không ổn, làm gì có chuyện tốt như vậy, ăn đậu hủ (sàm sỡ), chiếm tiện nghi là có thể kéo dài tuổi thọ?
Tôi thận trọng hơn: “Sinh mệnh mà tôi có được là từ đâu?”
Hệ thống vẫn không nói gì.
Tôi có chút bực mình: “Giả c.h.ế.t đúng không? Bây giờ tôi sẽ t/ự s*t!” Lời nói là giả, đương nhiên tôi không thể t/ự s*t.
Nhưng điều tôi chắc chắn là, hệ thống luôn thúc giục tôi làm nhiệm vụ, nhất định là muốn bảo vệ mạng sống của tôi. Chuyện này tôi nhất định phải làm rõ.
Hệ thống giả vờ c.h.ế.t.
Tôi liền rút d.a.o rọc giấy ra, làm như sắp c.ắ.t c.ổ tay.
Hệ thống cuối cùng cũng hoảng lo/ạn:【Thật ra tôi đến từ tương lai, là do một người đàn ông tạo ra, anh ấy muốn dùng mạng sống của mình để c/ứu Ánh trăng sáng của anh ấy!】
【Và anh, chính là Ánh trăng sáng đó!】