Tôi không hề hay biết, phía sau lưng mình, Đàm U Trạch đang lặng lẽ dán mắt nhìn tôi dưới ánh trăng, ánh mắt ấy khóa ch/ặt vào vết bầm tím hình ngón tay in trên cổ tôi. Lông mày hắn khẽ nhíu lại. Trong lòng dâng lên một nỗi bực dọc khó hiểu, như thể vết thương ấy chọc vào mắt hắn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đàm U Trạch đã đi mất. Không có vị Phật sống này ở đây, tôi lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Thả mình trong bồn massage sang chảnh của biệt thự, tôi bèn duỗi thẳng kiểu tóc xù xì như chó xù mà Lạc Tinh Dật từng làm - thứ quả thực thảm họa thẩm mỹ. Sau đó c/ắt tỉa gọn gàng, để lộ vầng trán thanh thoát.

Nhìn gương mặt mình trong gương, không còn dấu vết của rư/ợu chè truỵ lạc, không trang sức lòe loẹt hay kiểu tóc dị hợm nữa, khuôn mặt này cuối cùng cũng thoáng chút thanh xuân của sinh viên đại học. Tóc đen mắt đen, áo sơ mi trắng với quần kaki màu be, trông quả thực rất đỗi thư sinh.

Giống hệt khuôn mặt kiếp trước của tôi.

Tay chạm nhẹ lên má, khóe mắt hơi cay cay. Trong lòng thầm quyết tâm: Trời cho ta cơ hội thứ hai, lần này nhất định phải thoát khỏi số phận phụ diễn! Sau đó sống tự do tự tại, học hành chăm chỉ, làm người lương thiện, kiêng khem điều độ, sống lành mạnh, cố gắng thọ đến 99 tuổi!

Nhưng xế chiều hôm đó, tôi đứng hình nhìn Thẩm Lâm Chương chống gậy khập khiễng bước vào lớp, mắt lạnh lùng quét một vòng rồi đ/á/nh rầm ngồi xuống cạnh tôi.

"Lạc Tinh Dật, đã lâu không gặp."

Hắn quay sang chào tôi bằng giọng điệu phẳng lặng.

Tựa như sứ giả Diêm Vương hiện hình.

Nụ cười trên môi tôi lập tức đông cứng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm