Thật ra Cố Thời Diễn đ/á/nh nhau cực đỉnh.

Đừng thấy hắn thấp bé, người nhỏ nhắn mà coi thường, quyền cước thực kỳ lợi hại.

Một cú móc trái, xoay người đ/á chéo...

Trời đất ơi, hạ gục cả đám!

“Chủ nhân, đừng vỗ tay nữa!”

Tôi gi/ật mình, vội nhét tay vào túi quần, cười gượng hỏi hệ thống chuyện gì đang xảy ra.

Đã giỏi vậy sao... lại để mấy đứa anh em họ hàng xem thường?

Hệ thống đáp không do dự: “Vì gia tộc họ Cố là nơi ăn thịt người không tanh m/áu~”

À phải rồi.

Bản thân tôi cả đời phóng khoáng, suýt nữa quên mất.

Ở Cố gia, giỏi võ chẳng nghĩa lý gì.

Nhà họ thích dùng th/ủ đo/ạn âm hiểm.

Nên Cố Thời Diễn mới giả vờ yếu đuối khờ khạo, thi cử luôn đội sổ.

Khác hẳn tôi, từ nhỏ hắn đã đấu đ/á tranh giành đẫm m/áu mới leo lên được vị trí người thừa kế.

"Thảo nào." Tôi vỗ trán, "Thảo nào nữ chính không chọn tôi, ngay cả Cố Thời Diễn hiền lành giàu có cũng chê."

Hóa ra, cô ta đã sớm nhìn ra bản chất không đơn giản của hắn.

Nghĩ vậy, tôi liếc mắt qua bức tường nhìn về phía sân trường.

Không ngờ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện.

Dưới gốc cây long n/ão, Thẩm Nguyệt Bạch đang x/é băng cá nhân băng bó vết thương cho Cố Thời Diễn.

Tim tôi đ/au nhói chưa kịp định thần, xoay người đã thấy.

Thẩm Nguyệt Bạch lại chạy sang an ủi thằng nhóc khóc thút thít khác.

... Đúng là nữ chính c/ứu rỗi!

Bận rộn đủ đường!

Nhưng khi đón Cố Thời Diễn tan học, tôi vẫn buột miệng hỏi băng cá nhân đâu mà có.

Cậu ta... đã nói dối tôi….

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

7 năm nuông chiều

Chương 18
Tôi yêu tên điên Trì Lam một cách gần như mất kiểm soát. Vì tôi vô tình chạm vào vai người khác mà cậu ấy tát tôi một cái: “Em nói rồi, em không thích anh chạm vào ai khác.” Tôi chỉ biết đau lòng nắm lấy tay cậu ấy mà hỏi: “Tay có đau không?” Cậu ấy vì tôi trả lời tin nhắn chậm mà công khai thân mật với diễn viên nam khác trên hot search. Tôi chỉ biết tự kiểm điểm: “Xin lỗi bảo bối, là do anh không ở bên em đủ nhiều.” Tôi dốc cạn lòng mình vì cậu ấy, nhưng cậu ấy lại thấy tôi làm gì cũng không bao giờ đủ. Sau này, vì chuyện gia đình rối ren, tôi không còn thời gian để nâng niu, cưng chiều cậu ấy nữa. Cậu ấy lại ngày ngày ngồi xổm trước cửa nhà tôi, giống như một chú chó nhỏ: “Anh không thể bỏ rơi em.” Tôi vô cùng khó chịu: “Trên đời này làm gì có ai chỉ sống vì tình yêu chứ?” “Nhưng thế giới của em, từ trước đến nay chỉ có mình anh thôi.”
1.14 K
2 Taxi Đêm Chương 16.
4 Oán linh tam thi Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm