Đến quán bar, tôi thấy Trần Khước Chi ngồi dựa thản nhiên trên sofa, tay kẹp điếu th/uốc, nhả ra từng vòng khói lơ lửng.

Tôi: “?”

Không phải bảo là say sao? Rõ ràng vẫn rất tỉnh mà...

Tôi đứng khựng lại, định gọi điện x/á/c nhận thì tai lại nghe rõ từng tràng giễu cợt từ nhóm người xung quanh:

“Anh Chi, anh thật sự đổi khẩu vị à? Omega mềm mại xinh đẹp không thích, lại đi chọn một Beta ngốc nghếch vô vị?”

“Tôi gặp Quý Lý rồi, cả người cứ đần đần, cho tí ngọt thì biết ơn, cho tí tiền thì cái gì cũng làm.”

“Hôm trước nhờ cậu ta đi m/ua bữa sáng, thế mà mưa gió gì cũng đi, m/ua suốt hai tuần liền luôn, đúng đồ ngốc!"

Tôi nghiến ch/ặt răng, móng tay cắm sâu vào da thịt, đ/au đến tê dại. Mắt không chớp nhìn chằm chằm Trần Khước Chi.

Hắn… cũng nghĩ tôi là kẻ như thế sao?

Tôi không biết.

Tôi còn chưa kịp định thần thì đã bị vài bàn tay th/ô b/ạo kéo sang một bàn khác. Cảm giác lạnh buốt nơi cổ khiến tôi rùng mình. Trước mắt tôi là một khuôn mặt tinh xảo, nhưng nụ cười lại đầy kh/inh miệt.

Cậu ta bóp cằm tôi, nghiêng đầu đ/á/nh giá, rồi khẽ hừ:

“Cũng chẳng có gì nổi bật. Da không trắng bằng tôi, mắt không to bằng tôi. Tại sao Trần Khước Chi lại từ chối tôi, rồi chọn cậu?”

Nói thật, tôi còn phải cảm ơn cậu ta. Nếu hôm đó tôi không vô tình thấy cảnh cậu ta câu dẫn khiến Trần Khước Chi phát tình sớm, thì ba tháng giao dịch kia đâu đến lượt tôi.

“Beta như cậu chẳng lẽ không biết thân biết phận sao? Alpha cao cấp chỉ đ/á/nh dấu Omega ưu tú như chúng tôi. Cậu không thể đ/á/nh dấu, lấy gì làm anh ấy vui?"

Tôi cứng họng, không nói nổi. Cậu ta càng tức hơn, nhìn thấy dấu răng sau gáy tôi liền gi/ật lấy một điếu th/uốc đang ch/áy từ tay Alpha bên cạnh.

Tôi h/oảng s/ợ nhìn đầu lửa đỏ rực.

"Đừng... đừng!" Tàn th/uốc chạm vào phần mềm sau cổ, một đ/au rát x/é da thịt truyền đến sau cổ. Tôi co rúm người, ngã quỵ xuống sàn, bật ra ti/ếng r/ên nghẹn.

Tiếng cười chế nhạo của Omega vang bên lên tai. Còn những Alpha đứng quanh chỉ khoanh tay nhìn, như thể tôi vốn sinh ra đã là loài côn trùng hèn mọn.

“Đau như vậy mới nhớ đời được chứ? Học cách biết thân phận của mình đi.”

Tôi r/un r/ẩy, chật vật bò dậy, chỉ biết gật đầu lia lịa, miệng lặp đi lặp lại:

“Tôi hiểu rồi… tôi hiểu rồi.”

Ôm lấy vết bỏng rát sau cổ, tôi cúi đầu lặng lẽ bước qua phía sau Trần Khước Chi. Đôi mắt đỏ hoe giấu dưới mái tóc dài. Trong lòng tôi còn giữ chút hy vọng mong manh, muốn gọi điện cho hắn, muốn được dỗ dành.

Phương Dư từng nói với tôi: “Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuân Vô Tận

Chương 16
Sau khi gieo mình xuống lầu thành, ta trọng sinh, quay trở lại ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta vào hố nước dơ, ánh mắt tràn đầy chán gh/ét: “Đừng chạm vào cô, ngươi khiến cô vương thấy gh/ê t/ởm.” Đời trước, ta cõng Tiêu Trạch trọng thương ra khỏi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, gả làm Thái tử phi. Ta đem lòng yêu hắn đến tận xươ/ng tủy, mà hắn lại chán gh/ét ta đến tận xươ/ng tủy. Ngày đại hôn thứ ba, hắn đã lập trắc phi để làm nh/ục ta. Về sau, quốc phá gia vo/ng, hắn bỏ mặc ta, dẫn trắc phi chạy trốn. Khi ấy ta mới hiểu, lòng hắn vốn là băng lạnh, dù có sưởi thế nào cũng chẳng ấm nổi — nhưng mọi sự đều đã muộn. Ta chỉ có thể mang h/ận, gieo mình từ thành cao xuống. Kiếp này... Nhìn Tiêu Trạch bị thương nặng, vẫn lạnh lùng đẩy ta ra, không cho lại gần, ta chỉ khẽ cười lạnh. Đã vậy, ngươi cứ ở đây mà chờ ch*t đi. #BERE
Cổ trang
Cung Đấu
Gia Đình
5.36 K
Thế thân Chương 22