Lúc này, Vu Tư Minh càng sụp đổ hơn, thậm chí không còn hơi sức mà sợ hãi Tần Miểu Miểu nữa, tay chân luống cuống bò về phía tôi.
"Vợ ơi, anh xin em, c/ứu anh với, em lợi hại nhất mà, em lại có nhiều tiền như vậy, nhất định có thể c/ứu được anh."
"Anh yêu em, anh thật sự yêu em, anh muốn ở bên anh cả đời."
Ngay trong khoảnh khắc anh ta chạm vào tôi, tôi đột nhiên cảm thấy cái cảm giác lạnh lẽo thấu xươ/ng vẫn luôn bao trùm lấy mình biến mất không còn dấu vết.
Tôi ý thức được điều gì đó, tâm tình vui vẻ đặt tay lên bụng dưới của mình.
"Anh đúng là phải bồi thường cho tôi cả đời, nhưng là bồi thường đó."
Tôi đ/á anh ta một cái, khiến anh ta trực tiếp ngã vào lòng da thi.
Rõ ràng hôm qua còn anh anh em em, hai người trong nháy mắt x/é xé cắn cắn lẫn nhau.
Tôi dựa vào tường, nghĩ xem có nên quay về lấy một nắm hạt dưa không. Tần Miểu Miểu liền hiểu chuyện đưa cho tôi một ly trà.
"Uống một ngụm đi, làm ấm lại tinh khí vừa mới hồi phục."
Thật hiểu chuyện, tôi nhận lấy, rụt rè vừa nhấp một ngụm.
Ngay lúc này, thang máy vang lên. Vị đại sư cà lơ phất phơ kia lê lết một đôi dép cỏ xuất hiện ở bên trong.
Da thi quay đầu lại nhìn thấy anh ta, đột nhiên hét lên một tiếng, buông Vu Tư Minh đã bị cắn đến hấp hối, quay người định bỏ chạy, lại bị đại sư ném ra một cái đồ bỏ đi nào đó trúng phải.
Sau đó đem Vu Tư Minh và cô ta cùng nhau nh/ốt vào trong một cái lồng dế.
Đại sư xách cái lồng trong tay lắc lắc. "Cái việc này thật là thú vị, một lần thu được hai thứ hay ho."
Nói xong, ánh mắt dừng lại trên mặt đất. Dương Thành Cương vẫn còn nằm sấp ở đó.
"Anh ta thì sao?"
Tôi cũng nhíu mày nhìn Dương Thành Cương.
"Giống như cô vậy, cho anh ta mượn một cái mạng đi."
Nói xong, vung tay lên một cái, người ban đầu m/áu me be bét trên mặt đất dần dần lành lại như cũ. Giống như chưa có chuyện gì xảy ra mà bò dậy, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn chúng tôi một cái, cứ thế rời khỏi nơi này.
Tôi há hốc mồm, nhìn Tần Miểu Miểu.
Cô ấy cũng chẳng khá hơn tôi là bao,
cũng là trợn mắt há mồm.
"Quá trâu bò!"
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Công ty dưới sự điều hành của tôi, ngày càng trở nên đâu ra đấy, chỉ có điều cái móc khóa sau lưng mãi mà không bỏ đi được, khiến tôi vô cùng phiền n/ão.
"Chị Diểu Diểu, em tra rồi, bệ/nh viện sản nhi ở Đông Thành kia tốt hơn cái bệ/nh viện chị đặt nhiều, mình đổi đi chị."
"Ấy da, chị Diểu Diểu, chị làm sao vậy, không phải là không cho chị uống nước lạnh sao, sao chị không nghe lời?"
Chị Diểu Diểu chị nói xem đứa bé này có mọc giống con dế không, nếu mà như vậy, đợi lớn lên rồi mình đưa nó đi phẫu thuật thẩm mỹ."
"Ai... chị Diểu Diểu, chị đi đâu vậy?"
Tôi trốn chạy mà chạy ra ngoài. Đi trên đường lớn, rụt rè m/ua một que kem ngậm trong miệng. Trên đường người đến người đi, ánh mặt trời xán lạn tươi sáng, thì ra cuộc đời lại đơn giản mà tươi đẹp đến vậy.
Trong lúc hoảng hốt, bóng người ở góc phố chợt lóe lên, bước chân tôi khựng lại. Khuôn mặt của Vu Tư Minh thoáng qua, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Không cam lòng dụi dụi mắt, nhưng cái gì cũng không
nhìn thấy.
(Hết)