Giấc mơ hôm ấy suýt chút nữa khiến tôi vỡ trận, mấy ngày nay tôi đều cố ý tránh mặt Lộ Tư Ngộ.

Hắn rất thông minh, đương nhiên cũng nhận ra sự khác thường của tôi.

Hắn không tìm tôi, không giảng đạo lý mà chỉ lặng lẽ quan sát tôi từ xa.

Cho đến một ngày gần Tết, bố mẹ tôi đột xuất phải về quê, không thể đi buổi tái khám cuối năm cùng tôi.

"Tiểu Hữu, con thật sự muốn đi khám một mình sao?"

Mẹ nhăn mặt lo âu, đôi mắt mẹ đầy vẻ phiền muộn.

Tôi an ủi: "Vâng, dù sao bác sĩ Vương cũng quen thân rồi, chỉ kiểm tra định kỳ thôi mà."

"Không được, để bố ở lại cùng con."

"Không cần đâu, chuyện của ông nội gấp lắm mà?"

"Vậy con phải nhờ người đi cùng, một mình con thì mẹ không yên tâm. Nhưng nếu người khác đi cùng... sẽ biết chuyện của con."

Nhìn vẻ mặt khó xử của họ, tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng bất lực gãi gãi bàn tay.

"Có một người biết chuyện rồi, hắn có thể đi cùng con."

"Ai vậy?"

"Lộ Tư Ngộ ạ."

Bố mẹ nhìn nhau.

Tôi giải thích đơn giản về sự cố hôm đó, cúi đầu nói nhỏ:

"Hắn không hề chê bai, còn đối xử rất tốt với con."

Lúc này bố mẹ mới thở phào.

Mẹ gật đầu: "Là Tư Ngộ thì mẹ yên tâm, miễn không phải kẻ bất lương h/ãm h/ại con là được."

“Hắn không đời nào làm vật đâu!"

Tôi khẽ cười, khóe miệng vô thức nhếch lên.

Tối hôm đó, bố mẹ lên đường.

Ước chừng Lộ Tư Ngộ vừa tắm xong, tôi nhấn nút gửi tin nhắn.

“Ngày mai cậu có việc không, đi đến bệ/nh viện cùng tớ nhé.”

Đối phương trả lời ngay: “Bệ/nh hả? Khó chịu chỗ nào?”

“Không, năm nào tớ cũng phải kiểm tra một lần.”

“Kiểm tra chỗ nào?”

Mặt tôi nóng bừng, tôi ngượng ngùng gõ chữ:

“Ngoài chuyện đó ra, còn chỗ nào nữa?”

“Năm nay bố mẹ tớ bận không đi được, sợ tớ sơ ý quên lời dặn quan trọng của bác sĩ. Muốn nhờ cậu đi cùng.”

“Được.”

Lộ Tư Ngộ đồng ý.

Cuộc chiến lạnh tự khắc kết thúc.

Tôi bấm điện thoại, không nhịn được mà hỏi điều mình canh cánh bấy lâu:

“Lời cậu nói hôm đó có thật không? Chuyện cậu là gay ấy.”

“Ừ.”

“Sao cậu chắc chắn thế? Nhỡ đâu cậu chỉ nhầm lẫn thì sao?”

Lộ Tư Ngộ im lặng hồi lâu.

Bên hắn hiện dòng "đang soạn" liên tục, như đang viết tiểu luận.

Đang lúc tôi sốt ruột, bỗng hai dòng tin nhắn hiện lên:

“Vì tớ đã thích một chàng trai. Muốn hôn cậu ấy, ôm cậu ấy.”

“Cậu ấy là chàng trai tuyệt vời nhất thế giới. Chỉ tiếc cậu ấy quá vô tâm, mãi không nhận ra tình cảm của tớ.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm