Hôm nay là ngày tôi phẫu thuật.

Tịch đột nhiên nhận được điện thoại tới công ty gấp.

Anh liếc nhìn đồng đeo tay: "Em bệ/nh viện trước nhé? Anh việc nhanh nhất nửa tiếng, nhất kịp trước giờ mổ."

"Vâng."

Tịch vội vã đi.

Tôi một mình lái xe bệ/nh viện cách đó chưa đầy mười lăm phút.

Bãi đậu xe ngầm gần như kín chỗ.

Vất vả lắm mới tìm được chỗ ở góc khuất.

Vừa mở cửa bước xuống.

Đột nhiên.

Có người phía miệng tôi!

Ai vậy?

Mùi th/uốc nồng nặc xộc vào khiến đầu óc tôi quay cuồ/ng.

Chỉ lát sau, ý thức dần mờ đi.

Tỉnh dậy trong tiếng thì thầm quen thuộc.

Có người đang cãi vã.

"Mẹ! Mẹ mình đang tội không?"

"B/ắt c/óc người, giam giữ phép, mẹ tự làm pháp còn kéo vào hội sao?"

Người trung niên vỗ đùi đ/á/nh đét: ngốc! Chuyện nam ân thì gọi là pháp sao? đang cứ việc ăn nằm cho xong, nó tỉnh dậy thì gạo đã thành cơm rồi, ấy muốn gì chả được."

"Đến cảnh sát nó khai là tự không xong rồi?"

"Ai dám ngoại pháp?"

Giọng tranh cãi càng càng rõ.

Tôi mở mắt.

Nhìn thấy bóng người trước cửa phòng.

Lâm Trì điếu th/uốc, giọng đầy bực dọc: đã kiểm soát bao năm nay, chưa sao?"

"Ôn Lê vốn không yêu con, mẹ cứ ép mẹ bị đi/ên à?"

"Mẹ không hiểu gì cả?"

Giọng người bỗng lên.

"Con Tịch giờ bao nhiêu tài sản không? Với cảm cậu ta cho Ôn ly hôn vì lỗi của nó, cậu ta cũng chia cho nó ít nhất một phần gia tài. Lúc đó được Ôn đời kiếp cũng không lo nghèo đói!"

"Mẹ hại sao?"

Bà ta nghẹn liều mạng làm không là vì sao?"

Người lau nước mắt, quay đầu lại.

Khuôn mặt ẩn trong bóng tối dần hiện rõ.

Chính là dì Vương.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm