Hoa Vũ Linh cõng tôi trở về buồng lái, tôi nằm thiêm thiếp trên giường suốt cả ngày trời mới cảm thấy cơn đ/au lưng đỡ hơn một chút:

"Tôi không muốn tới Ai Cập nữa đâu, mệt lắm rồi, tôi muốn về nhà."

Hai mắt tôi vô h/ồn, toàn thân xươ/ng cốt như bị xe cán qua.

Hoa Vũ Linh khẽ cười khúc khích, đưa điện thoại trước mặt tôi:

"Tôi có cách giúp cô lấy lại sinh lực."

"Thật sự mệt lắm rồi, không gì có thể khiến tôi phấn chấn - một, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn.."

Mắt tôi trợn tròn dần, bật dậy như cá đớp bờ, ôm ch/ặt điện thoại cười đi/ên cuồ/ng:

"Chút này đáng gì, tôi còn đ/á/nh được cả chục con nữa cơ!

"Ai Cập, ta tới đây!"

Hết.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm