Tôi trở ty nộp đơn chức và giao việc đang làm.
Mọi chuyện diễn ra hết chảy, không ai gây dễ cho tôi.
Chỉ có những ánh mọi người hướng sau lưng tôi lúc đi, như muốn khoét lỗ trên quần áo tôi.
“Không ngờ Tiểu có lĩnh như thế.”
Trước khi cửa đóng, tôi nghe thấy ai đó lầm bầm: “Quả không cần l i ê m s ỉ thì có tốt hơn.”
Vài sau, Nguyệt vẫn rộn với việc khác, tuần sau mới gọi cho tôi.
“Tôi đã bảo trợ lý đón cô.”
Căn nhà rộng đáng thậm chí còn có bức tường kính đầy ắp loại nhạc cụ.
Một guitar số đó được cho là do nghệ nhân nổi thế giới chế tác, trị giá hàng triệu.
Năm ngoái, buổi hòa nhạc với chứa cả trăm ngàn người, đã biểu diễn bằng này.
Tôi ngước lên, nhìn ánh sáng phản chiếu trên mặt đàn, nhưng chiếc guitar cũ kỹ đã qua bao mà chúng tôi từng sử để hát rong dưới đường.
Mỗi lần có chỉnh dây thế nào âm vẫn không chuẩn, Nguyệt đành tự tập quen với cũ nát ấy.
Sau này khi có đủ tiền m/ua mới, không ngừng lạc tông khi chơi.
Nửa đêm, Nguyệt cuối cùng cũng trở về, mùi ư và quấn nhau dày đặc, trên áo sơ mi còn sót vài vết son loang lổ.
Có vẻ trạng rất tệ, mặt tối sầm đến, tiện tháo cà vạt buộc tôi, chỉ nói:
“Cô cũng ngoan đấy.”
Rồi đẩy tôi ghế sofa.
Đ a ớ tôi ẩ y, như con cá bị vảy tróc giãy giụa a ớ bị ghì c ặ t.
Mùi ngọt ngào x ộ c lên mũi tôi b ồ n n, ra khô khốc.
Chớp mắt, gò má tôi cảm thấy a á t.
Tần Nguyệt cho tôi b ạ t a i, rồi s i ế c ặ cằm tôi, cúi c ắ vào môi:
“Người tôi k i m nhất là cô, Nguyệt. từng hứa sẽ mãi bên nhau, vậy mà kẻ có tiền chút là cô bỏ chạy theo hắn.”
“Cô có tư cách gì mà cảm thấy b ồ n trước tôi?”