Editor: Hyna Nguyễn

————————-

Diệp Oản Oản vừa nói xong liền trực tiếp đem hình ảnh đưa cho Tư Dạ Hàn nhìn.

Chỉ thấy trong hình tựa hồ là một diễn viên hài kịch nào đó, ăn mặc theo mốt những năm 80 áo lót sọc caro già cỗi màu đỏ cùng quần ống thẳng màu xanh lá cây, mang kính gọng thật dầy màu đen, da ngăm đen, hơn nữa còn là đầu trọc, hình tượng chỉ trong một lời cực kì khó nói hết.

Diệp Oản Oản hưng phấn hỏi: “Thế nào có phải là vô cùng an toàn hay không a?”

Nào chỉ là an toàn, phỏng chừng đưa tới cửa đều không có cô em nào muốn a! Quả thật là quá hoàn mỹ!

Hơn nữa tuyệt đối không có người nào nhận ra được đó là ai!

Thời điểm Tư Dạ Hàn nhìn thấy tấm hình kia vẻ mặt không biết nên nói thêm gì nữa: “…”

Lương tâm Diệp Oản Oản đại khái cũng phát hiện ra được chuyện này có chút không đúng, cảm thấy để cho Tư Dạ Hàn một tuyệt thế mỹ nhân dựa theo tấm hình này lại bị biến hóa thành như thế này phỏng chừng có chút khó khăn, vì vậy hơi hơi lui một bước nói: “Uhm, tóc có thể có…”

“Áo sơ mi đỏ nếu anh gh/ét bỏ quá diễm lệ vậy thì cho anh đổi thành màu xanh lá cây “

“Mắt kính cũng không cần đeo, không được không được, ánh mắt anh quá dụ người, mắt kính không thể không đeo nha…”

Thấy sắc mặt của Tư Dạ Hàn dường như càng ngày càng khó coi, Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Bảo Bảo a, em cũng không muốn, ai biểu ông trời lại cho anh một gương mặt nhìn qua thật sự là…”

Tư Dạ Hàn mặt như phủ băng: “Sẽ vượt quá giới hạn?”

Diệp Oản Oản vội nói: “Làm sao sẽ! Bảo Bảo a, đối với tâm ý của anh, em còn có thể không biết sao?! Anh xem bộ dáng x/ấu nhất của em cũng đều không có gh/ét bỏ! Em chỉ là sợ ba mẹ em không yên lòng mà thôi…”

Cuối cùng, dù Diệp Oản Oản dùng miệng lưỡi của mình nói đến cạn lời nhưng đàm phán vẫn không thành công…

Vạn Cảnh Danh Uyển.

Sau đó trở lại nhà trọ, Diệp Oản Oản vẫn còn chưa từ bỏ ý định khuyên Tư Dạ Hàn.

“Ai, thân ái, anh nghĩ như vậy nha, nếu anh là người rất x/ấu, bên người anh lại có một đại mỹ nữ đi theo, vậy người khác khẳng định đều sẽ cảm giác cho là anh là người giàu có! Cảm giác này hoàn toàn thoải mái a! Ách, thật giống như không đúng chỗ nào đó… Anh vốn chính là người giàu có nha…”

Diệp Oản Oản quả thật là tuyệt vọng.

Đem Diệp Oản Oản đưa tới cửa, Tư Dạ Hàn dứt khoát ngay cả cửa cũng không muốn tiến vào, trực tiếp xoay người liền muốn đi.

Diệp Oản Oản nhất thời nóng nảy, chợt tiến đến trước mặt Tư Dạ Hàn, dùng sức đưa anh đẩy vào trong phòng nói: “Anh làm sao lại không muốn nói lý lẽ như vậy? Em vì anh đã giả x/ấu nhiều lần như vậy rồi, anh vì em một lần chẳng lẽ cũng không được sao?”

Tư Dạ Hàn bị đẩy ở bên ngồi lên ghế sa lon, hai con ngươi híp lại, dường như đang muốn thay đổi động tác, nhưng một giây kế tiếp, không biết nhìn thấy sau lưng Diệp Oản Oản cái gì, lại đột nhiên bất động, mặc cho Diệp Oản Oản dùng một bộ dạng thiếu nữ á/c bá cưỡng bách người đàng hoàng đưa anh đ/è ép dưới thân.

“Nếu anh nói không được thì sao?” Tư Dạ Hàn sâu kín hỏi, cặp con ngươi nhuộm lấy băng tuyết mê hoặc người tới cực hạn.

Diệp Oản Oản bị sắc đẹp này đọng lại trong ánh mắt một giây, sau đó càng thêm kiên định mà cảm thấy không thể để cho anh ở hình dạng nguyên thủy mà xuất hiện được, vì vậy, trực tiếp đem Tư Dạ Hàn đẩy ở trên ghế sa lon, một gối đ/è ở bên người anh nói: “Hôm nay anh theo cũng phải theo, không theo cũng phải theo!”

Diệp Oản Oản tiếng nói hạ xuống trong nháy mắt một âm thanh “Loảng xoảng” vang lên…

Ngay sau đó lại là “Ba” một tiếng…

Sau lưng đột nhiên liên tiếp truyền tới hai tiếng động khác thường.

Diệp Oản Oản trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ dự cảm cực kỳ không tốt, sống lưng cứng ngắc xoay người lại sau đó liền thấy…

Hàn Thiên Vũ đang mặc đồ ngủ đi dép lê một mặt đầy kinh sợ mà đứng ngây ngốc ở chỗ cửa trước, bên chân là lon bia rơi đầy xuống đất… Càng làm cho Diệp Oản Oản tuyệt vọng hơn chính là, bên cạnh Hàn Thiên Vũ chính là thân hình đơn bạc của chàng thanh niên… Đó lại là Lạc Thần…

Hài tử đáng thương toàn bộ người cũng đã ng/u theo kịch bản rơi đầy đất…

Ta… CMN! Đã xảy ra chuyện gì vậy!!!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Vào Hạ

Chương 17
Cậu học sinh nghèo lạnh lùng, ít nói ấy đã ba lần liên tiếp cướp mất vị trí số một của anh trai tôi. Tôi đang định dạy cho cậu ta một bài học, thì cậu ta lại nói: “Có thể nhường lại vị trí số một cho anh trai em cũng được. Điều kiện là…mỗi tuần ôm tôi ba lần.” Hầu kết của cậu ta khẽ trượt, giọng nói thấp trầm: “Không được cách lớp vải, em đồng ý không?” Tôi sững sờ, trừng mắt nhìn cậu ta, mặt đỏ bừng: “Cậu…cậu b i ế n t h á i! Lo mà quản tốt bản thân cậu đi! Anh trai tôi đâu cần cậu nhường? Chỉ cần lần sau anh ấy có phong độ, thì sớm muộn gì cũng vượt xa cậu mười tám con phố!” Nửa tháng sau, anh trai tôi lại lần nữa bị cướp mất vị trí đứng đầu. Chàng trai nghèo kia từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt thản nhiên nhưng đầy áp lực: “Chẳng lẽ em cũng muốn anh trai mình mãi mãi làm kẻ số hai à?” Tôi nghiến răng, nhắm chặt mắt. Được thôi! Ôm thì ôm! Có mất miếng thịt nào đâu chứ!
3
5 Phân Hóa Lần Hai Chương 21
7 Âm Thanh Của Đàn Chương 22
9 Mùa Hè Bất Tận Chương 15
10 Hôn Tiểu Châu Chương 20

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trăng Sáng Không Về

Chương 30
#ngược tâm #cổ đại "Thôi, để tôi đi lấy." Tôi giơ tay lên sau lưng các công chúa. Phụ hoàng có vô số công chúa, nhưng được sủng ái nhất là trưởng công chúa Trường Ninh - con gái đầu lòng của ngài. Tôi là kẻ mờ nhạt nhất, có khi phụ hoàng còn quên mất sự tồn tại của một đứa con gái như tôi. Triều đình ta yếu thế, Đại Liêu gây hấn đòi ép công chúa đích phải đi hòa thân. Trường Ninh công chúa hiền lành đoan trang, lại cùng thầy dạy cờ Chu tiên sinh tương tư. Hai người tình thâm nghĩa trọng, giờ đây phải cách biệt trọn đời. Tôi núp sau gốc cây lớn trong vườn ngự uyển, nhìn thấy Chu tiên sinh ôm Trường Ninh công chúa, cảnh tượng thật não lòng. Trường Ninh công chúa có ơn với tôi, ta vốn không biết lấy gì báo đáp, chi bằng thay nàng đi hòa thân. Dù sao thân phận công chúa, sớm muộn gì cũng phải đi cống nạp. Dẫu không đi, rồi cũng phải gả cho một trọng thần nào đó trong triều.
Cổ trang
Cung Đấu
Ngược luyến tàn tâm
1
Tổng tài, "làm'' chén trà xanh đó! Chap 1: Thật thuần khiết và ngây thơ!
Lồng Vỡ Chương 26