Có lẽ ức chưa từng bóng hình tôi, mãi mãi khắc hình ảnh chàng lấp ấy.
Đó là lần tiên khẩn c/ầu x/in gia đình giúp đỡ thiếu niên.
Mùa hè đó, Cố đang cho mèo ăn ven đường thì gặp ê-kíp tìm ki/ếm tài năng.
Vị trưởng đoàn này đã bị hút h/ồn bởi nhan sắc của anh, không kìm mà chụp tr/ộm bức ảnh.
Như nhận ánh nhìn, ngoảnh nhìn lại - khoảnh khắc đối diện ống kính ấy đã bức ảnh kinh lưu truyền rãi.
Những tựu sau này đều do chính nỗ lực.
Tôi trao cho cơ hội.
Cố chưa giờ lợi dụng quá khứ đ/au thương để mưu lợi.
Mỗi phóng viên muốn đào bới chuyện cũ, đều ngầm dập tắt.
Thiên hạ biết người bà quý đã qu/a đ/ời trước danh.
Cứ đến ngày giỗ bà, lại hủy bỏ mọi công đổi avatar hai màu đen trắng.
Cha nuôi đối xử với rất tốt.
Con đường danh lợi của đổi bằng cả tuổi trẻ và nỗ lực phi thường.
Giữa thời đại bị thao túng bởi tiền tài, Cố tự mình mở ra con đường màu lửa.
Anh xứng đáng với mọi vinh quang.
Nhưng biết, vẫn tiếc nuối vì bà nội không chứng kiến tựu của mình.
Ký ức đột ngột dừng lại.
Tôi hộp sữa ra: "Uống không?"
Anh ngác rồi nhận lấy, xoay nắp bình.
Dưới ánh trăng, yết hầu của lên xuống vừa gợi vừa kìm nén.
Tôi không hỏi tại sao hút th/uốc.
Anh cũng chẳng thắc mắc vì sao thức đêm mang sữa tới.
Ánh đổ xuống, chúng nhìn nhau như tri kỷ ngàn năm.