8.
Những chuyện sau đó, tôi rõ nữa…
Tất cả những gì tôi là, th* th/ể mẹ, xe cấp c/ứu......
Đến khi tôi bình tĩnh trở lại, tôi phát đang ở một toàn xa lạ.
Tôi theo vô thức gọi điện cho Ý.
"Chuyện gì Lâm."
Giọng nói từ ra, nghe thấy giọng nói này tôi bỗng dưng muốn khóc.
"Lâm Lâm?"
Hạ thấy tôi nói lời nào, lại gọi tôi một tiếng.
"Hạ Ý......"
Giọng nói tôi mang theo tiếng nức nở kêu lên.
"Sao vậy?" rõ ràng là tiếng tôi làm cho sợ hãi, lo hỏi.
"Em anh..."
"Được, tới liền, đang ở đâu?"
Tôi nhìn quanh, nói "Em biết..."
"Vậy gửi trí cho ngoan ngoãn ở đó chờ tới liền."
"Được."
Tôi biết đã chờ bao lâu...
"Lâm Lâm."
Tôi còn chưa đã ôm lấy.
Tôi ngẩng đầu, nhìn mặt Ý, liền bật khóc.
"Làm sao Lâm." nhẹ nhàng hỏi.
Tôi đ/ứt quãng kể lại toàn bộ sự việc cho cậu cũng mặc kệ cậu hay không.
Hạ lên trán tôi, hỏi: "Vậy, Lâm muốn hồi phục trí không?"
"Em, biết..."
"Hình như là đã quên mất một quan trọng.."
"……"
"Vậy muốn lại không?"
"... Em muốn."
Tôi muốn, trái tim tôi mách bảo tôi rằng đó là một quan đối với tôi.
Hạ nhìn chằm chằm vào tôi nói "Xin lớp 11-3, Ý."
Trong nháy đó, cậu dường như hòa làm một với trong trí tôi.
Tôi sao lại trả lời "Xin lớp Lục Lâm."