Đông cung trung tín

Chương 13

15/10/2025 18:19

“Lạc Chiêu, mau tỉnh lại, đừng ngủ!”

Trong bóng tối, giọng nói gấp gáp vang lên, mang theo nỗi sợ hãi chưa từng có.

Ta khẽ rên một tiếng, khó khăn mở mắt.

Trong vòng tay là hơi ấm quen thuộc của Thái tử, kéo ta khỏi cơn mê.

“...Điện hạ, người không bị thương chứ?”

“Cô không sao. Ngược lại là ngươi, sao lại ngốc đến thế!”

Lúc nãy, đ/á vụn và tuyết từ trên sườn núi bất ngờ sạt xuống.

May thay, ta phát hiện một hõm nhỏ trên vách núi, kịp thời ôm Thái tử chui vào đó.

Giờ đây, đ/á đ/è nặng trên lưng ta, hai người bị kẹt lại trong khe hẹp.

Thân thể ta gần như áp sát Thái tử, chẳng còn lấy một tấc khoảng trống.

“...Người bình an là tốt rồi.”

Cơn đ/au nhói ở lưng khiến ta nghiến răng, mí mắt dần nặng trĩu, giá lạnh từ đất đ/á ngấm vào tận xươ/ng.

“...Điện hạ... là lỗi của thuộc hạ... không lường được... núi sẽ sập...”

“Bớt nói lại, giữ sức đi.”

Bàn tay Thái tử run run chạm lên mặt ta, rồi trượt xuống vai, xuống lưng.

Giọng người khàn đặc, đầy lo/ạn nhịp.

Trong ký ức của ta, Thái tử luôn trầm tĩnh, ung dung, mưu lược sâu xa.

Thế nhưng lúc này, người lại r/un r/ẩy, hoảng lo/ạn như mất hết tự chủ.

Ta muốn nói Thái tử đừng lo, nhưng cổ họng chẳng phát ra được âm nào.

Giữa mơ hồ, hương thơm lạnh trên người Thái tử lại gần hơn, khiến ta choáng ngợp.

Thì ra, ta đã tựa đầu vào vai người.

“Cô không cho phép ngươi ngủ! Mau mở mắt ra, nghe không, Lạc Chiêu!”

Tiếng Thái tử quát vọng trong tai, mỗi lúc một xa.

Ta cố mở mắt, cố nghe lời Thái tử.

Nhưng lần này... ta thật sự không làm được nữa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm