Vì trong đoàn người đi tảo m/ộ còn có bố của Tạ Thời Việt và rất nhiều người thân, nên hai chúng tôi đành phải giữ ý không quấn quít nhau.
Tôi cùng cậu ấy như mọi năm lau bia m/ộ, nhổ cỏ dại. Ngồi lặng lẽ thêm một lúc nữa.
Khi trở lại xe, Tạ Thời Việt lập tức úp mặt vào cổ tôi, im thin thít.
Bác tài lên xe liếc nhìn cậu ấy qua gương chiếu hậu, không hỏi han gì. Ánh mắt mang theo chút thương hại khó hiểu.
Tôi khẽ nghiêng người ra trước, dùng thân mình che chắn ánh nhìn ấy.
Tạ Thời Việt đâu có đáng thương.
Bản thân cậu ấy đã rất ưu tú. Có người bố tuyệt vời, kết giao nhiều bạn tốt, bố mẹ tôi cũng đối đãi với cậu như con ruột. Giờ đây cậu ấy còn có tôi.
Tôi sẽ ở bên cậu. Luôn ở bên cậu.
Không khí ngột ngạt suốt đường về, Tạ Thời Việt u sầu mấy ngày liền. Tôi như thường lệ lên lầu chơi với cậu ấy, tìm cách làm cậu vui.
Bố mẹ không nói gì nhiều, chỉ dặn tôi ngoan ngoãn nghe lời Tạ Thời Việt.
Tôi bĩu môi, cười lạnh.
Hừ. Tôi cũng chiều chuộng cậu ấy đủ rồi.
Bề ngoài nói là dẫn cậu chơi game giải tỏa tâm trạng, thực chất sau lưng lại hôn hít ôm ấp.
Nếu mấy ngày này chú Tạ không ở nhà, chắc Tạ Thời Việt còn trơ tráo hơn nữa.
Cũng không phải là tôi không kháng cự. Nhưng hễ thấy mắt cậu ấy sụp xuống, thoang thoảng mùi trà ô long là tôi lại mềm lòng, há miệng cho cậu hôn. Khiến tôi vừa uống nước đã thấy lưỡi đ/au nhức.
Mẹ kiếp. Cuộc tình này đúng là không có chút giới hạn nào. Nhưng mà cũng đã quá đã.