Đến ngày thứ ba, chúng tôi tham quan công ty của Bùi Ngữ Sinh.
Công ty cậu có đủ loại robot thông minh.
Hồi đó, cậu ấy ngày ngày ở lì trong phòng ký túc xá, mày mò chế tạo robot.
Tôi vẫn nhớ như in, cậu ấy chụp một bức hình tôi.
Sau đó, chú robot nhỏ đặt trên bàn đã nhận diện được tôi.
"Chào buổi sáng, Bách Triều Hân."
Những cỗ máy trong công ty xếp thành hàng, ánh đỏ trong mắt đồng loạt phát sáng.
Bùi Ngữ Sinh chợt nhớ điều gì, vội kéo tôi đi.
Nhưng đã muộn rồi.
Tất cả robot đồng thanh:
"Chào buổi sáng, Bách Triều Hân."
[Đây chính là cách tỏ tình của dân kỹ thuật à, tôi khóc mất]
[Bách Triều Hân cậu vô tâm quá]
[Cậu không cần thì cho tôi đi, sao nỡ làm tổn thương anh ấy?]
Tôi chợt nhớ lần đi kêu gọi vốn cho công ty.
Tòa nhà chọc trời hàng chục tầng, tôi bắt gặp ánh mắt chú robot đang lau kính bên ngoài.
Con robot bỗng cất tiếng:
"Chào buổi sáng, Bách Triều Hân."
Tôi tưởng công ty đó nhập thông tin khách vào hệ thống, robot sẽ chào mọi người.
Ngờ đâu, tôi lại là người đặc biệt duy nhất.
Tôi kể chuyện này với Bùi Ngữ Sinh.
"Anh biết mà."
Cậu ấy lấy điện thoại, mở ra tấm ảnh.
Trong ảnh là tôi lúc đó đang hơi hoảng vì robot.
Bùi Ngữ Sinh vội vã giải thích:
"Triều Hân à, anh yên tâm em không điều tra anh đâu.
"Chuyện này thật sự là trùng hợp.
"Em biết, lúc đó anh gh/ét em."
"Em đã học cách tự chăm sóc bản thân, chờ ngày anh hết gi/ận."
Tôi đúng là đồ hèn nhát.
[Tôi khóc thật rồi]
[Trời ơi muốn gi*t Bách Triều Hân quá, lại sợ Bùi tổng t/ự t* theo]
[Bách Triều Hân em nhận lời đi, chị không ch/ửi em nữa đâu, ch/ửi xong anh ấy lại phải dỗ]
Mặt tôi đờ đẫn, nước mắt lã chã rơi.
Có lẽ, năm năm trước tôi thật sự đã sai.
Đáng lẽ không nên bỏ mặc cậu trong cô đơn.
Bùi Ngữ Sinh cuống quýt lau nước mắt cho tôi.
"Đừng khóc, anh cứ gi/ận em mãi cũng được.
"Sau này em sẽ tránh xa anh."
Tôi nắm ch/ặt tay cậu.
"Ngữ Sinh nấu ăn giỏi thế, sau này tôi được ăn cơm cậu nấu mỗi ngày không?"
Cậu ấy đứng hình không tin nổi vào tai mình.
[Ch*t ti/ệt, nhận lời đi, người ta đang tỏ tình kìa][Trời đất ơi sốt ruột quá đi!!!]
Thấy cậu chưa kịp phản ứng, tôi nói thêm:
"Tôi thích cậu."
Hồi lâu sau cậu ấy mới thốt thành lời:
"Triều Hân đừng đùa em."
Tôi cười:
"Không đùa đâu."
"Sau này anh gh/ét điểm nào ở em, em đều sửa hết."
"Đừng bỏ đi nữa, được không?"
Tôi xoa đầu cậu, đúng là đáng yêu tới phát đi/ên.
"Anh thích tất cả, từng chi tiết đều vừa vặn trái tim tôi."
[Chúc mừng 'Bạn Bè Đến Chơi' thành công se duyên cặp đôi thứ 16, mấy trò hẹn hò khác học tập đi]
[Bách Triều Hân, hội fan mẹ của Bùi Ngữ Sinh chúng tôi sẽ luôn dõi theo cậu, luôn luôn]