Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, cầm túi xách rồi cùng Bùi Hằng bước ra khỏi phòng.

Chỉ là, đi cạnh nam thần được cả trường đại học thành phố công nhận, ánh mắt ngưỡng m/ộ của mọi người đổ dồn lên cậu ấy, đương nhiên cũng liếc sang tôi.

Điều này khiến tôi vô cớ cảm thấy ngại ngùng, vô thức chậm lại hai bước.

Bùi Hằng liền khựng chân, nghiêng đầu nhìn tôi, giọng thản nhiên:

“Thời Dư, sao thế?”

“À… không có gì.”

“Lại đây.”

Tôi do dự bước tới, Bùi Hằng thản nhiên giơ tay, kéo mũ áo hoodie của tôi trùm lên.

Chiếc mũ rộng đủ che đi phần lớn ánh nhìn từ xung quanh hướng về phía tôi.

“Được rồi, đi thôi.”

Tôi im lặng, ngoan ngoãn theo sau cậu ấy về phía canteen.

Bùi Hằng quả thật rất tinh tế.

Kỳ nghỉ Quốc khánh trước đó, vì vé máy bay quá đắt nên tôi không về nhà, Bùi Hằng dường như cũng có việc nên ở lại.

Cậu ấy vốn vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng, mỗi cử chỉ đều toát ra khí chất khác biệt, khiến người trong ký túc xá chẳng ai dám làm phiền cậu ấy.

Thế là cả kỳ nghỉ, hai đứa chúng tôi cứ sống chung một cách gượng gạo, không làm phiền nhau.

Cho đến một đêm trời đột ngột trở lạnh, tôi sốt đến mê man bất tỉnh.

Là Bùi Hằng phát hiện ra, lập tức cõng tôi đến bệ/nh viện, bận bịu lo hết từ đăng ký đến lấy th/uốc.

Nhờ vậy, tôi mới nhận ra dưới lớp vỏ lạnh lùng kia là một trái tim tỉ mỉ và ấm áp.

Từ đó tôi bắt đầu dũng cảm chủ động bắt chuyện.

Bùi Hằng tuy không nói nhiều, nhưng luôn đáp lại, không hề khó gần như bề ngoài.

Thế nên dần dà, cậu ấy trở thành một trong số ít bạn bè của tôi.

Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà khẽ dịch lại gần cậu ấy hơn một chút.

Quả nhiên, gương mặt Bùi Hằng dường như cũng dịu đi vài phần.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Vật tế thần và phản diện phá sản có kết thúc hạnh phúc.

Chương 17
Tôi xuyên thành người chồng phá gia chi tử của nhân vật phản diện Bùi Vọng - kẻ đang sa cơ lỡ vận. Lúc này nguyên chủ đang định lén bán hết đồ đạc giá trị trong nhà, cuỗm tiền bỏ trốn sau khi Bùi Vọng phá sản. Nhớ lại kết cục thảm khốc trong nguyên tác khi nguyên chủ bị Bùi Vọng trở lại trả thù tàn nhẫn. Tôi lập tức dừng tay, quyết định bám chặt đùi hắn, an phận làm người đàn ông đứng sau thành công của hắn. Chỉ là tiết kiệm tiền thôi mà? Tôi quá giỏi việc này rồi. Chuyển nhà thuê tầng cao không thang máy, vừa tập thể dục vừa tiết kiệm một công đôi việc; Bùi Vọng đi làm, tôi đổi số điện thoại mua thẻ tháng xe đạp công cộng cho hắn; Bùi Vọng muốn đặt đồ ăn, tôi lập tức mở ứng dụng... Sau này, khi Bùi Vọng lại công thành danh toại. Tôi định nhận tiền chia tay rồi đi. Ai ngờ lại bị người đàn ông mắt đỏ ngầu ghì chặt trong lòng, nghiến răng hỏi: "Giờ anh đã có tiền rồi. Vẫn không đủ tư cách ở bên em sao?"
989
4 NGƯỜI TRONG TÂM KHẢM Chương 8 HẾT
7 Mầm Ác Chương 12
12 Chủ Nợ Có Tình Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm