Lâu Manh Manh đứng giữa đại sảnh ngước nhìn chúng tôi, tai dỏng lên nghe ngóng những tiếng xì xào xung quanh, cảm nhận rõ từng ánh mắt thương hại đổ dồn về phía mình. Cơn gh/en tức bùng lên dữ dội khiến cô suýt phát đi/ên.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ phía cửa. Mọi ánh mắt đổ dồn về hướng ấy.

"Giang tổng đã về rồi."

Ánh mắt Lâu Manh Manh bừng sáng, cô vội vén váy chạy băng băng đến trước mặt cha Giang Hạo Ngôn.

"Chú Giang ơi, cháu có chuyện muốn báo..."

"Anh Hạo Ngôn dẫn bạn gái về nhà, cô ta cứ nhất quyết đòi lên lầu hai xem. Cháu biết thư phòng của chú ở trên ấy, bình thường không cho ai vào. Nhưng nói thế nào cô ấy cũng chẳng nghe..."

"Nhà cô ta nghèo, thấy biệt thự hoành tráng thế này thì há hốc mồm. Kéo mãi không được, cứ lao lên cầu thang như th/iêu thân ạ!"

Giang tổng nhíu mày: "Kiều Mặc Vũ?"

Ngẩng đầu nhìn lên cầu thang thấy bóng chúng tôi, mặt ông đằng đằng sát khí: "Sao lo/ạn thế này!"

Ông giậm chân rầm rầm leo lên, Lâu Manh Manh hí hửng đuổi theo sau lưng.

"Đào Tình! Em dở trò gì lắm thế? Mấy trò m/ê t/ín d/ị đo/an nhảm nhí này em cũng tin à? Đàn bà các em suốt ngày không lo việc chính đáng, cứ đ/âm đầu vào mấy thứ vớ vẩn!"

Giang tổng trừng mắt quát vợ, Giang Hạo Ngôn lập tức đứng ra bênh mẹ:

"Ba sao lại nói mẹ như thế? Đây là người cô giới thiệu mà, chuyện nhà cô, ba cũng rõ. Năm nay giải Nobel còn trao cho nghiên c/ứu rối lượng tử đấy! Khoa học cuối cùng cũng là thần học, chúng ta phải có chút tôn trọng với những điều huyền bí chứ?"

Giang Hạo Ngôn lải nhải cả tràng, mặt Giang tổng càng thêm ửng đỏ:

"Tôi tốn tiền cho anh ăn học là để nghe mấy thứ nhảm nhí này à?"

"Đi xuống ngay! Còn cô... cô Kiều kia, cảm ơn ý tốt. Nhà chúng tôi không cần xem bói toán, mời cô xuống dưới dùng trà đi."

Lâu Manh Manh đứng phía sau nghe hội thoại, giờ đã vỡ lẽ.

"Thì ra cô không phải bạn gái Giang Hạo Ngôn? Là thầy phong thủy á? Hahaha... Buồn cười thật! Thời đại 4.0 rồi còn mang trò m/ê t/ín l/ừa đ/ảo đến nhà họ Giang? Kiều Mặc Vũ, cô gan to thật đấy!"

"Cô chú đừng tin cô ta! Cháu cùng phòng, rõ nhất con người cô ấy. Kiều Mặc Vũ học hành bết bát, suốt ngày qua lại với mấy ông già rồi nhận quà đắt tiền..."

Lâu Manh Manh khoái chí nắm ch/ặt tay tôi lôi đi:

"Đi xuống, Kiều Mặc Vũ!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sao không trả lời con?

Chương 16
Tôi nhắn tin cho ba nhưng lại lỡ gửi nhầm cho ông sếp lạnh lùng. [Ba ơi, mua cho con mấy cái quần lót đi, cái con đang mặc lỏng quá rồi.] [Nhớ mua size nhỏ nhất cho nam nhé, của hãng CK ấy.] [Cái này rộng quá, hoạt động nhiều dễ bị hớ lắm.] [Ba ơi, sao không nói gì vậy? Con thương ba nhất mò.] [Ba ơi, không phải con cố tình bắt ba mua đâu, chỉ là lương ít quá, không đủ xài, hay là ba chuyển cho con ít tiền nha?] Đối phương: [Chê lương ít đến vậy à?] Tôi: [Ba ơi ba à, ba yêu dấu của con.] Đối phương: [..................] Đối phương: [Chuyển khoản 50.000] Đối phương: [Chụp ảnh gửi đây, xem rộng cỡ nào.] Giây tiếp theo, ông sếp lạnh lùng gõ bàn tôi. “Tống Thừa, vào phòng làm việc của tôi một chuyến.”
118.89 K
3 Lồng Vỡ Chương 26
5 Mất Kiểm Soát Chương 27
11 Va Phát Cong Luôn Chương 20

Mới cập nhật

Xem thêm