Thái biết rằng nàng c/ứu hắn để lược mình.
Nhưng hề hay biết.
Hắn định thậm còn sinh đứa con.
Nhịn rung động ấy.
Cuối cùng, nàng lược thất bại, thể rời đi nữa.
Thái ngay lập tức cởi bỏ lớp ngụy trang, hắn gi*t con d/iệt tộc và đem còn sống sờ sờ l//ăng ch*t.
"Ai cho phép lấy trí Thư Nhi?"
Khi tỉnh lần nữa, đang ở trong Kim Loan qu/ỳ mãi đứng dậy.
"Nàng c/ứu giá, c/ầu x/in bệ hạ ban cho làm thiếp!"
"Thần nữ thể sinh con, xin bệ hạ... thứ cho thần nữ hòa ly!”
1.
Vào ngày bị n/ém vào lãnh cung, tuyết rơi rất nhiều.
Tên giám đẩy vào căn phòng tàn, khi rời đi hắn n/ém cho vải m// áu.
Sắc tái nhợt, r/un r/ẩy rẩy mở nó ra, nhìn thấy…
Kỳ Nhi bị m//óc mất m/ắt.
Đôi trở hố m// áu, môi tái nhợt, t//ắt th/ở.
Ta ôm lấy Nhi m// áu, đ/au lòng kh/óc.
Nó mới năm tuổi, phấn điêu vậy, bị chính cha mình h//ạ ch*t.
*粉雕玉琢 (phấn điêu trác): ý trẻ con xinh đẹp đáng yêu mài dũa.
Tại thế này?
Ta nữ Thanh Hà Thôi hứa trưởng Lang Gia Vương Thị.
Chính thân chọn thân lập làm phi.
Thái coi châu bảo, vì nạp phòng bên nào, chứ đừng nói thiếp cùng phòng.
Ngày Nhi ra đời, bỏ việc triều chính, chạy mạch từ triều đình Đông Cung, động rơi nước mắt.
Nhưng cùng người ph/ế hắn, d//iệt tộc hắn, tr@ t//ấn và gi*t Nhi cũng hắn.
Ta thông.
Ta nhìn chằm Bùi Kiền, ph/ẫn n/ộ lên:
“Rốt cuộc vì sao?”
Trong Bùi Kiền lên vẻ đ/au đ/ớn, sắc còn nặng nề hơn đó sang lùng th/ấu x/ương:
"Ai bảo mất trí Thư Nhi."
Thư Nhi?
Nàng theo mười năm, yêu buông nỡ kia?
Nhưng rõ ch/án cực kỳ, đối phải lùng cự tuyệt thì s//ỉ nh//ục, hắn thể vì thế?
Bùi Kiền khẽ híp lại, nhìn vẻ thương hại:
"Thư Nhi người lược, tình yêu ta* lược công, thể rời khỏi thế giới này.
*孤(nàng): gốc dùng trong những cách thời xưa. đọc dễ gây lo/ạn nên mình hết nhé.
"Sao nỡ để đi được?”
"Sự tồn tại để nói và cái gọi hệ kia rằng, hề yêu nên cùng cũng giữ nàng."
Hắn cứ ban cho sủng lớn lao:
“Nếu căn thể trở phi.”
Ta phải mất chút sức mới ý người lược trong lời hắn.
Bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra, tất sự yêu thương và chuộng hắn, chẳng qua diễn màn kịch thôi.
Đều giả cả.
Gió đột nhiên nổi lên, thổi tung cửa, mang theo ý th/ấu thổi vào vài bông tuyết.
Lâm Nguyệt Thư bộ y màu phản chiếu khung cảnh tuyết trắng thuần khiết bước vào.
Ưu nhã thánh thiện.
Nàng đứng ngời, còn chút dấu vết mờ mịt người m/ù.
Nàng cười nói:
“Đôi nhi ngươi, bổn cung dùng rất tốt.”
Ta triệt để giác ngộ.
Ngươi yêu đó chưa?
Ngươi h/ận đó chưa?
Thực ra đó sự vướng mắc giữa yêu h/ận hai người họ, chẳng qua người qua đường, bị kéo vào làm cụ kí/ch th/ích m/ù.
Là đại âm mưu…
Trắng trợn.