Nhưng tôi chưa từng nghĩ Lý Đồ sẽ ch*t.
Sau một tháng mất liên lạc với cô ấy, cảnh sát đã tìm đến tôi.
Họ nói Lý Đồ đã nhảy lầu t/ự s*t.
Cô ấy để lại di chúc, trao căn nhà cho tôi.
Khoảnh khắc nghe tin, tôi chỉ thấy không thể tin nổi.
Sao Lý Đồ có thể nhảy lầu được?
Trên đời này mỗi ngày đều xảy ra t/ai n/ạn, người ra đi kẻ chào đời.
Nhưng khi nó chưa thực sự xảy ra, chúng ta không bao giờ có thể tưởng tượng được cảm xúc đó là gì.
Con người như cỏ cây mọc trên đất, mỗi người thân ra đi lại lấy đi một sợi dây kết nối với thế gian, cho đến khi cuối cùng, chúng ta cũng sẽ ra đi.
Đứng trước cổng nhà tang lễ, tôi không ngừng nghĩ về cuộc gọi cuối cùng của Lý Đồ.
Có lẽ lúc ấy cô ấy đang cầu c/ứu tôi.
Nhưng tôi không thể c/ứu được.
Nghĩ đến việc cô ấy còn để lại di sản cho tôi, lòng tôi càng quặn đ/au.
Thật khốn kiếp, người tốt chẳng được báo đáp, cái thế giới gì thế này, cứ nhằm vào người lương thiện mà b/ắt n/ạt.
Thời buổi này, m/a q/uỷ cũng chỉ dám b/ắt n/ạt kẻ yếu.
Viên cảnh sát liên lạc với tôi đeo kính gọng đen, khuôn mặt thanh tú.
Có lẽ đã quen với những chuyện này, anh ta chẳng nói gì thêm, chỉ thông báo Lý Đồ t/ử vo/ng tại chỗ, không cần cấp c/ứu, đã chuyển thẳng đến nhà tang lễ.
"À, đúng rồi."
"Đây là điện thoại của nạn nhân, vẫn mở được, giao luôn cho cô nhé."
Viên cảnh sát đưa cho tôi chiếc iPhone 11 cũ nát mà Lý Đồ m/ua lại trên mạng, màn hình vỡ nát, nhưng khi ấn nút ng/uồn thì vẫn sáng.
Di vật là lời an ủi cuối cùng của người ch*t dành cho người sống.
Cầm chiếc điện thoại vỡ, tôi ngồi xuống một bên nhìn Lý Đồ một lúc.
Tay nghề nhà ướp x/á/c khá tốt, giờ cô ấy trông không còn đ/áng s/ợ, chỉ là trắng bệch khác thường.
"Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ."
Tôi cũng không biết phải nói gì với Lý Đồ, cứ lải nhải một lúc lâu, cũng không đi vào trọng tâm.
Thật ra, lòng tôi rất rối bời.
Tôi không ngừng nhớ lại cái ngày cuối cùng gọi video với Lý Đồ, luôn cảm thấy như có một bàn tay vô hình nào đó đã đẩy Lý Đồ vào con đường ch*t.
Chẳng lẽ, nhà cô ấy thật sự có m/a?
Nghi ngờ này khiến tôi rùng mình.
Tôi muốn tìm thầy phong thủy điều tra, nhưng mỗi lần xem dương trạch tốn 88888 tệ, có b/án tôi đi cũng không đủ tiền trả.
Sau khi xem giá cả, đến m/a q/uỷ cũng chẳng đ/áng s/ợ nữa.
Chính sự nghèo khó đã cho tôi dũng khí.
Sau khi thanh toán tiền tang lễ, tôi định rao b/án căn nhà của Lý Đồ, b/án với giá thấp hơn, để có tiền m/ua m/ộ cho cô ấy.
"Nếu cậu trên trời có linh thiêng, thì hãy xử lý con m/a á/c đ/ộc trong nhà cậu đi, b/án nhanh tớ cũng nhanh chóng ch/ôn cất cậu."
Giá đất nghĩa trang đắt đỏ, không b/án nhà thì tôi thực sự không đủ tiền.
Rời khỏi nhà tang lễ, tôi vẫn nghĩ chuyện này quá kỳ quái.
Nhưng đêm đó, chuyện còn kinh dị hơn đã xảy ra.