23
Bùi chưa bao nghĩ Dạng có thể bản thân hắn.
Lại càng chưa bao nghĩ Dạng chưa bao thích hắn, với vì cô lầm đã c/ứu cô.
Vì thế hai chọn một bị bỏ lập tức suy sụp.
“Không phải tự cậu làm à?”
Khóe kia Hoài Thành khách khí chút “Nếu cậu đối xử với cô ấy tốt một chút, người ta rời đi nói chừng sẽ còn do dự một chút đó.”
Bùi thèm để ý.
Hắn cũng uống rư/ợu, bởi vì tới Dạng hình thích mùi rư/ợu.
Trên giường chất đầy món quá Dạng tặng cho đó.
Cô để căn hộ quá ít, có thể vào thứ để giả vờ Dạng còn đó.
Thực ban mọi chuyện phải thế này.
Bùi nghĩ.
Hắn một người đàn ông tự phụ và bao cúi đầu.
Vì vậy, đã nuông chiều bản thân và đi tìm người khác nhau.
Nhưng nó có ích gì.
Hắn thậm chí thể được đụng chạm người phụ nữ khác.
Sau Dạng người khác biệt.
Cô nói được, lặng lẽ đứng đó.
Im lặng đến mức người ta dễ quên tồn tại cô.
Nhưng nó thấm vào cả cuộc đời làn ấm.
Khi ứng được đã thể thoát được.
Bùi bắt nghĩ về Dạng đi/ên.
Nhưng Dạng nữa.
Sao mà nói liền nữa luôn vậy chứ?
Hắn một con phải thứ gì có thể tùy tiện vứt bỏ.
Hắn biết cách để thích một người.
Bùi nhìn Dạng bởi vì sợ nhìn thấy đôi mắt tràn đầy chán gh/ét hắn.
Vì vậy lén lút gọi cuộc điện thoại bị chặn.
Cho đến một ngày, cuộc điện thoại gọi được nghe lên.
Bùi khôn xiết.
Nhưng nói với giọng run run khuất: “Dạng Dạng, anh đ/au quá.”
Hắn biết mình sẽ được hồi nào.
Nhưng mà Dạng có thể nghe thấy cũng tốt rồi.
Nhưng người trả lời điện thoại bà Dạng.
Bà ấy “Nám Nám rất vẻ”.
Chỉ vài lời thôi.
Bùi vô thức cúp điện thoại, tự lừa dối hoàn sụp đổ.
Hắn chợt ra.
Thẩm Dạng thực bên hắn.
Chỉ vì một vụ cá cược bắt theo cuối cùng kết thúc đạm.
Hắn đáng bị vậy.