Hệ nói lời tôi "trẻ trâu".

Tôi tặc lưỡi: "Có "trẻ trâu" bằng lời tên b/ệnh kiều b/iến th/ái trong sách không?"

Hệ lắc đầu lia lịa.

Sau khi dễ dàng c/ứu Diễn, tôi nguyên nhân việc.

Thì là đám con cháu nhà quyền quý tra/nh sủng ái, nhìn thuận mắt cứ luôn nổi bật.

Bọn họ bèn ki/ếm đại cái cớ.

Nhà họ có bảy đứa con, năm đứa là cha mẹ.

Nhưng đã bước cái sân thì đều phải mẹ kia là mẹ.

Chỉ có mỗi đứa nhất là chịu.

Thế kia dẫn đầu, theo mấy đứa em dưới nhau "dạy dỗ" ta.

Không ăn cơm mâm, tan học phải hết việc nhà xong lại bị đ á/n h trận.

Lúc mới nhà họ Cố, bố coi trọng nhắm mắt ngơ.

Chỉ dặn "Đừng có đ á/n h ch*t là được."

Thật nực cười.

Mở là gia tộc trăm năm người kính ngưỡng, đóng lại là ph/ong kiến ổ h/ủ m ục n/át.

"Không ngờ nhìn bên ngoài hào nhoáng như hóa hoàn cảnh lúc cũng chẳng gì tôi!"

Tôi tiện tay m/ua túi quýt, ném quả.

Mặt thằng nhóc đen như đáy lúc đã là tên mặt đơ rồi.

"Rốt cuộc là ai? Tôi đồ anh."

Nhớ "chiến tích" k/ỳ th/ị tí/nh sau này, tôi miệng nói: "Là vợ anh."

Cố bé dừng sắc mặt sa lại, cuối biểu cảm tả.

Giống như ăn phải phân vậy.

Tôi thật nhịn được, b/ụng ngặt nghẽo.

Biết k/ỳ th/ị t/ính như kiếp trước tôi đã chọc gh/ê thế sớm hơn rồi.

Dù sao thì, tôi xưa nay vốn chẳng x/ấu hổ là gì, th/ủ đo/ạn để đạt mục đích.

Cười mức b/ụng u, tôi lại cúi sát tai ta.

"Chồng ơi ~ thích vợ tương lai nào?”

"Chồng ơi, nói gì đi chứ!"

"..."

Lần tôi đã thành công bé phát s/ợ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm