18.

Tôi rằng đó nhạc cuộc đời tôi.

Sau trôi qua tôi cũng quên mất.

Rất lâu đó, tôi cũng không gặp Tầm.

Nhưng bây giờ Tầm kể thêm, tôi mới tại sao bọn chúng gọi hắn là người đi/ên.

Sau mấy nhóc kia bị tôi đuổi đi, Tầm cũng bị nhà.

Ba Tầm qu/a đ/ời t/ai n/ạn giao thông năm hắn năm tuổi, mẹ hắn đ/au lòng ch*t, cuối cùng phát đi/ên, vẫn chữa trị ở viện t/âm th/ần.

Nhà họ nhiều con cháu, nên Tầm không hề được cưng chiều.

Bình thường cũng để mặc hắn sống viện.

Ngày đó hắn được đón cũng đến nhật nội.

Nhưng đêm đó, hắn đã bỏ sâu và chuột vào chăn mấy trẻ kia.

Khiến bọn chúng sợ đến mức lên sốt, phải nhập viện.

Sau chuyện này bị tra ra, người nhà họ thấy Tầm là tên quái vật, ném hắn viện t/âm th/ần.

Hắn ở chung với đám người đi/ên.

bị đút số loại th/uốc kỳ quái, mất đi nhận thức nên hắn tự đ/ao, tựa vậy, mới thể chứng rằng hắn sống.

Bởi đ/au, nên nhớ rõ.

Hắn việc hắn làm thường xuyên nhất vào ấy, chính là nằm bên cửa nhìn tôi.

Phòng mẹ tôi nằm đối phòng hắn.

Khoảng cách giữa hai nhà gần.

Khi sống hắn thích sưu máy ảnh, qu/a đ/ời để hắn.

Hắn không chụp gì, nên đã chụp tôi.

Trong tôi bao người, bao câu chuyện.

Nhưng hắn, tôi.

Mới đầu hắn tôi, nhưng sự đó, nhiều năm bầu bạn, dần trở thích.

Hắn tôi là người mềm lòng.

Nếu trông hắn nhất định tôi hắn nhà.

Cho nên đã chuẩn bị kỹ, hắn đã xuất hiện trước mặt tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm