Lục Ưng kỳ cục thật, cứ nói toàn những lời vu vơ.
Có vẻ trước đó hắn cũng bị đ/ập đầu vào đâu.
Tôi đang c/ắt dưa hấu trong nhà bếp, định quay đầu lại gọi hắn sang ăn.
Vừa quay lại, tôi đã thấy ng/ực Lục Ưng suýt chạm vào lưng tôi, hắn đang giơ tay định làm gì đó, hai bàn tay để hờ ở hai bên cổ tôi.
Một giọt mồ hôi lăn trên trán hắn.
Hắn nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng, lời nói sắc bén.
"Phản xạ tốt đấy, làm sao cậu phát hiện ra?"
Nhìn đôi mắt nheo lại của hắn, tôi đ/è hai tay đang giơ về phía mình xuống, vui vẻ mỉm cười.
"Không cần giúp tôi đâu, tôi tự c/ắt được."
Hắn sững sờ một chút, đột nhiên mặt hắn đỏ ửng lên, hắn gi/ận dữ gi/ật tay khỏi tay tôi.
"Cậu sờ tôi làm gì!"
Ái chà.
Tôi quên trên cổ tay hắn có vết thương rồi.
Chắc là tôi làm hắn đ/au rồi nhỉ!
Tôi vội vàng xin lỗi, ôm bàn tay hắn trong tay mình, đưa miệng lại gần thổi phù phù hai cái đầy hối lỗi.
Lục Ưng đang tỏ vẻ lạnh lùng bỗng dựng tóc gáy.
"Cậu còn định hôn à!"
Hắn rút tay lại, nóng mặt bỏ đi.
Nửa đêm, hắn lại lén lút chui vào phòng tôi khi tôi đang ngủ.