Không biết là do ánh mắt dân quá lộ hay vị sắc uống mỗi ngày khiến nghi ngờ. Mấy hôm nay, ta cứ cặn hỏi chị tôi về thứ nước kia.
"Anh cảm thấy mình sắp ngấm mùi rồi."
"Th/uốc đắng dã không lẽ uống đời?"
"Nếu hôm nay em không nói thật, nhất định không uống nữa."
Trước sự hoài nghi của chồng, chị tôi dàng chẳng phải để bồi bổ thân thể cho đó sao?"
"Đêm đêm mới có sức cùng em tận hưởng chứ."
Lời lại chỉ xoa được nhất ngày càng tỏ ra giác. Nhân lúc ta ngủ say, chị vội chạy sang bàn bạc mẹ.
"Mẹ hình hắn ta nghi ngờ càng lúc càng nhiều. Hôm nay bắt chép lại th/uốc, bảo sẽ mang đi hỏi thầy lang."
"Mắt thấy sắp dưỡng thành để rồi, không thể ra sai sót được."
Mẹ tôi điềm nhiên bóc hạt "Không sao, cứ để hắn nghi ngờ đi."
"Con quên mất trước khi biệt có nghi quan trọng nhất sao?"
Chị tôi vỗ trán chợt ra: "Sao lại quên mất chuyện chứ!"
"Đến lúc đó có mà vất vả."
"Con không muốn đâu, nhưng trong biết bao cô gái đang thèm đấy!"
Nói xong, chị thở phào nhẹ nhõm. Tôi ngồi bên cạnh "Chị hai đang nói gì thế?"
Những phương cụ thể tôi cũng chẳng rõ. tôi gõ nhẹ vào trán tôi: "Trẻ đừng hỏi nhiều." Nhưng trong lòng tôi hiếu kỳ, chỉ mong ngày biệt mau tới.