Bên nhau tới già

Chương 1

30/08/2024 21:30

1.

Ngày mẫu thân hạ táng, tuyết phủ kín thành.

Ta chân quỳ gối trên nền tuyết, hai chân phát gần như th/ối r/ữa, nhiếp vương qua đón về vương phủ.

“Con mẹ con.”

Lúc Hạc nói lời nữ nhi mà ông sủng ái nhất đang nép cửa lén ta.

Quý Tử cùng tuổi với mặc váy ngắn vàng sáng, cả toát ra vẻ ngây thơ tự phụ, mỹ nhân đáng yêu.

Ta thì ngược lại, m/áu đen bám khắp người, trên không còn miếng nào lành mặc chiếc áo vải bông cũ nát phủ kín vá của mẹ, ánh như sói con xa lạ.

Ta Hạc của ta.

Ông giả vờ nhưng chất tới gặp mẹ lần cuối cùng.

Nhưng cuối cùng ông cũng không mẹ danh phận, chỉ lập ch/ôn di vật, rồi ném ám phủ nuôi lớn.

Ông vậy, bởi vì mẹ danh kỹ thanh lâu.

Mọi phủ Nhiếp vương, dù chủ nhân hay tớ, đều chê hai mẹ con bẩn.

Đến năm Tử cập kê vương phủ giăng đèn kết hoa, tổ chức lễ cập kê long trọng tam thư, nhà quyền hoàng thành tới cửa, chúc phúc tiền đồ của phong quang mỹ lệ.

đứa con riêng không thể bị Hạc gọi thư phòng.

Chỉ thiếu nữ xinh đẹp lăm tuổi, nhưng ông lại lệnh gi*t người.

- Đông cung.

2.

Năm tròn tuổi.

Nghe nói trời sinh hắn đã yếu, văn chương, võ đám hoàng thì tương bình thường, đã còn mặt rỗ, khó coi người, thái nhất thành cũng không trị hết được.

Bởi vậy hắn lập thành thái văn võ triều thi nhau chỉ trích.

Trong đó, nhiếp vương kiến nhiều nhất.

Quý phi thị muội Hạc thương hạ sinh hoàng thánh thượng, đã còn tâm trở thành hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.

Nhưng thánh thượng lại sủng ái đứa con vô dụng do tần sinh ra hơn.

Mùa năm thành cực kỳ rét lạnh, thể yếu ớt, thánh thượng đưa hắn vùng sông nước Giang Nam ấm áp tránh mùa đông.

Quý Hạc rằng đây thời ám sát tử.

Ông đưa bức họa của kèm theo bộ diêu xưa.

“Chức Nguyệt, đây vật đính giữa mẹ con.” Hạc hiếm gọi tên “Nếu lần này con thành trở về, sẽ viết tên Oanh gia phả, trở thành thiếp danh của ta.”

Ta chằm chằm tiên hạc điêu khắc trên bộ diêu, đầu hiện lên dung mạo khuynh thành của mẹ. Đời này bà gặp qua vô số nam nhân, nhưng ngay trước lại đang buồn bã chờ tiên hạc của bà quay đầu. Ta sâu kín Hạc: "Được.”

3.

Mùa năm quả thật lạnh.

Thúc ngựa chạy tới ngoại ô, không tới trên đã phủ tầng tuyết sương.

Ta gh/ét tuyết.

Trời đất trắng, khiến tới cái của mẹ tới của gian này.

Cửa son rư/ợu thối, đường cóng. (*)

(Đây câu thơ, nghĩa của nó là: Người giàu quyền quá nhiều rư/ợu mức còn thừa tới nỗi th/ối r/ữa, nghèo lại phải cóng vì lạnh đói trên đường. Câu thơ này bóc hiện tượng xã hội chênh lệch giàu nghèo thời xã hội phong kiến Trung Quốc.)

Kẻ tiền vây quanh lò ngắm tuyết, nghèo lại không m/ua quần áo chống lạnh, yên tĩnh tuyết lớn trời.

Chạy như đi/ên mấy giờ thời tiết tuyết rơi dày, sắc trời từ chuyển tối, ngựa đột thét dài dừng lại.

Ta nhìn, phía trước cỏ cây mọc thành bụi, trên con đường nhỏ tầm thường tải thấm m/áu nằm ngất ngưởng.

Cái như đang chứa th* của súc vật nào đó.

Ta nhíu mày, ngại xui xẻo định đường vòng, đột vài sợi đen nhánh lộ ra từ miệng tải, nhất thời cảm da đầu tê dại.

Trong tải đang chứa người?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm