Mẹ tôi tin pháp thuật, tôi về vị trí cũ.
Tôi cảnh cáo bà rằng vội nói chuyện tối nay Ô Hợp, bởi mai tôi còn có kế hoạch lớn.
Sau tôi trơ mắt hai con giống như tuộc khỏi người bố rồi men theo cửa sổ ngoài.
Trở về tôi dám ngủ, ngồi cả đêm trên giường, khó lắm đến khi trời sáng. sáng sớm nghe thấy tiếng Vương Yến hưng oang oang ngay ngoài cửa:
“Mau xem này, các thầy cô trong Phòng tra trường Yến Tử hết rồi này. ạ, kìa, người Diệt Vệ cũng rồi! Bọn họ cùng nhau để bắt Lý Ngốc D/ao đấy!
“Mọi người mau mà xem này!”
Mặt Vương Yến đỏ bừng bừng, gân cổ họng lên mà gào để gọi hết nửa người cái tiểu này ra.
Tất cả mọi người tập trung dưới tầng, người Phòng tra tấm vẻ khí thế hừng hực, làm náo lo/ạn cả tiểu tôi.
Bố tôi đứng chắn sắc trắng bệch.
Sau khi ra, tôi rõ chữ trên đó, Vương Yến kích động đến nước miếng bay tứ tung:
“Trời ơi, còn nữa cơ đấy, lẽ còn phải treo cái này trong tiểu để nói cho cả bàn thiên biết là có người gian lận hay sao? Toang cả tiểu sẽ bị các người hại ch*t!”
“Nếu biết thì tối đuổi các người đi phải! Mất muốn ch*t!”
Bảo tiểu đứng cạnh người Phòng tra, chỉ về phía tôi:
“Nhìn đi, Lý D/ao Dao đó!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, hai người là Trưởng phòng và trưởng phòng Đặng xông ngay chạy nhanh đến đứng hồng hộc.
Trưởng phòng bước, trưởng phòng Đặng liền lập tức ngay quần ấy lại, rồi Trưởng phòng cắn bàn đối phương, hai người xông nhau chiến.
Trừ bọn họ ra, thì cạnh vẫn còn nhóm người trẻ tuổi mặc đồng phục Diệt Vệ, kiểu quần áo có hơi giống bộ đồ rằn ri đặc chủng, có rất nhiều túi, đựng đủ loại pháp bảo, đằng sau lưng mỗi người cũng có đeo lá cờ nhỏ đầy màu sắc, trông vô cùng uy phong.
Người dẫn đầu là thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi hơn, tóc c/ắt đầu đinh, người cao lớn, cười đi tới:
“Hai người đúng là lạ mắt âm dương sao? Haha…”