Khi biết sự thật rằng mình là nhân vật phản diện đ/ộc á/c, tôi nằm trên toàn thân nhức, nghe đại lão giảng giải.
“Tôi cho em khoản tiền, như chuyện hôm nay chưa xảy ra, hiểu không?”
Tôi nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cao gần mét diện mạo trai nhưng ánh lạnh lùng.
Không ngờ đây là alpha hoàn hảo, đủ để khiến người ta gào thét, say mê.
Người đàn ông ngồi chiếc xe sang, hạ nửa cửa kính xuống, môi mỏng khẽ mấp máy.
“Ném cậu ta đi.”
Và kẻ số miệng, ném biển đó chính là tôi.
Tôi rùng mình, cực kì u sầu.
Để tránh đi theo kịch bản, tôi thể c/ầu x/in đại lão bao nuôi tôi.
Nhưng sự của đại lão, tôi đám lang sói hổ ở nhà x/é x/á/c.
Đúng đường ngang đường dọc đều là đường cùng.
Tôi kéo ch/ặt chiếc áo choàng tắm trên người, đầu óc bay bổng tới tận nơi nào.
Đại lão tôi mày lại.
“Sao? đủ?”
“Em nên biết, phải em dùng đo/ạn, thì omega cấp thấp như em, hoàn toàn xứng đáng hiện trên của tôi.”
“Cầm tiền đi, đừng mơ tưởng đến những thứ thuộc về mình.”
Tôi tỉnh táo, nghe lời cảnh cáo của đại lão, lại càng khó chịu lòng.
Rồi, tôi bèn đi.
Theo đúng nghĩa thì là lăn đi.
Lăn từ đầu này đầu kia, lên cửa sổ, gắng sức kéo cửa.
Biện pháp an ninh của khách cao cấp thật tốt, tôi dốc hết sức bình sinh kéo khe hở nhỏ ra.
Đại lão đứng tại chỗ, mày đã nhíu ch/ặt.
“Em định làm gì?”
“Ồ, em đi ch*t đây.”
“Hả?”