11.
Kết quả nửa Dự đến.
Kéo vali lớn.
“Anh đến làm gì?”
“Còn chưa rõ ràng à? Tôi bị nội đuổi khỏi nhà.”
“Rồi sao?”
“Em nên chịu với chuyện này ư?”
Chu Dự rằng vào trọ tôi.
Tôi cảm thấy hơi đ/au đầu.
Rõ ràng chiều nay mới cãi nhau với trận.
Tôi chưa gi/ận, có thể tự đến, muốn lại?
“Chờ đã... muốn bao lâu?”
Chu Dự khách, sau ngồi xuống ghế sofa.
“Phải Cũng nữa.”
“Ở đây có thì ngủ nào?”
Anh sự có chút vô lại.
Thật hồi nhỏ, Dự cũng ngủ lần.
Bố mẹ công tác, cứ cuộn tròn trên ghế sofa tôi, ngủ tạm đêm.
Tôi hỏi tại ngủ mình, sợ tối.
Hồi bé sợ tối thì thôi đi, cấp ba rồi cũng sợ tối sao?
Tôi ta: “Chu Dự, chưa thấy ai mặt dày như anh, ngày nào cũng thế?”
“Mẹ em cũng đã đồng ý rồi.”
“Mẹ đồng ý chứ có đồng ý. Lỡ bạn nhìn thấy khỏi thì phải làm sao?”
“Bạn Là em viết thư tình ấy à?”
“Đúng.”
“Khỉ thật.”
Ngày hôm sau, tố yêu sớm, đồ chó ch*t.
Mối th/ù giữa và sâu hơn cổ.
Đêm say quá, quả đã suy nghĩ rằng bao nhiêu năm qua chèn ép tôi, từ khi thì càng áp bức hơn trước. Tôi chịu nổi nữa nên mới bùng n/ổ.
Ban đầu định chút, vì sau biến kìm tay chân.
Ai bảo bao nhiêu năm gặp, thân hình trở nên này.
“Chuyện này nên hỏi tôi, gây thì phải gánh hậu quả.”
Câu Dự kéo về tại.
Lại nữa, định bám lấy tôi.
Có gì thời đâu?
“Vậy ngủ đi, ngủ chung với tôi.” Tôi cười nói.
Tôi trị ta.
“Chỉ có giường, ngủ kiểu tỏ vẻ băn khoăn.
“Một thì có Để mạng có thể ngủ kiểu này, hoặc kiểu này...”
Tôi mở điện thoại xem.
Anh nhìn bức hình với các tư nhau, sắc mặt càng lúc càng coi.
“Tô em mấy thứ này vậy?”
“Học từ đống lớn dưới gầm hồi anh.”
Từ đến giờ, Dự luôn ta”. Mỗi thi 100 điểm, bị gia đình “bạo hành” lần.
Nhưng ai rằng, gương mẫu như lén xem lớn.
“Em! Em lén xem Dự ngạc nhiên nhìn tôi.
“Đúng vậy.”
“Em có phải con gái đấy?”
Chu Dự hơi tức gi/ận, cầm áo rồi vào tắm.
Điện thoại để bên reo liên tục.
Tôi nhìn qua...
“Số Tống Thụy đến.”
“Em giúp đi.”
Tôi ư?
“Như vậy đâu.”
“Dù em cũng quen có gì hay?”
Giờ thì hiểu họ vừa cãi nhau, đã đến chỗ tôi, vậy gì đây?
Lại muốn điện thoại giúp nữa?
Đúng á/c đ/ộc.
Tôi có ngốc, tắt chuông luôn.
Và rồi lúc đó, Tống Thụy đến.
“Ly Dự cần mình nữa rồi.”
Cô khóc đến nỗi nước mắt đìa, lao thẳng vào lòng tôi.
Tôi chẳng vì địa và làm nào vài phút đã đây.
Tôi lại, vào nhà, đến cả thở mạnh cũng dám.
“Tôi sắp ngủ cãi nhau Tôi ki/ếm đại cớ.
“Nhưng tớ mỗi cậu thôi, Dự điện thoại, cũng trả lời nhắn tớ...” nửa, thấy tiếng nước chảy từ tắm.
“Nhà cậu có à?”