Ánh mắt của Lục Hồi bỗng tối sầm lại.

“Sao không nghe điện thoại?”

Tôi sờ vào cổ, nhớ lại nụ hôn ẩm ướt của Hạ Dật, chắc đã để lại dấu vết.

Cùng một câu hỏi, anh hỏi lần thứ hai, tôi biết mình không giấu nổi anh.

“Lúc đó Hạ Dật ở đó.”

Nét mặt Lục Hồi dần lạnh lẽo.

“Tìm em muốn quay lại?”

“Ừ, nhưng em không....”

“Rồi thấy anh vướng chân rồi, phải không?”

Tôi vội vàng phủ nhận: “Không phải, chỉ vì tình hình lúc đó không phù hợp để kéo anh vào, dù sao đó cũng là chuyện giữa em và Hạ Dật, không liên quan đến anh.”

Vừa nói ra, tôi liền nhận ra lời này quá vô tình.

Quả nhiên, Lục Hồi thở hắt, tự giễu nói: “Là anh nhiều chuyện rồi.”

Nói xong, anh nhìn tôi một cái thật sâu, quay người bỏ đi.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên nỗi bất an khôn tả, dường như có thứ gì đó mất kiểm soát tuột khỏi đầu ngón tay tôi.

Theo phản xạ, tôi nhanh chân đuổi theo anh, nắm lấy tay áo anh.

“Hạ Dật hiểu lầm em và anh...em sợ sẽ gây rắc rối cho anh, chỉ vậy thôi.”

Lục Hồi nhìn tay tôi một cái, tôi vội buông anh ra.

Đèn cảm ứng ở hành lang tắt đi trong sự im lặng giữa chúng tôi.

Trong bóng tối mịt mờ, các giác quan trở nên nhạy bén hơn, tôi cảm nhận rõ sự hiện diện của anh hơn.

Hơi thở, nhịp tim và mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.

Một lúc lâu sau, anh giơ tay bấm nút thang máy, tầm nhìn lại sáng sủa trở lại.

“Anh không muốn ép em, nhưng bây giờ anh muốn x/á/c nhận một chút.” Lục Hồi dừng lại vài giây, “Em đã từng rung động với anh chưa?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, vô số khoảnh khắc bên anh lướt qua trong đầu, lời nói sắp trào ra nơi cửa miệng.

Khi mở miệng, tôi bỗng nhớ đến sự châm chọc và cười nhạo của Hạ Dật.

Con nước vừa dâng lên lại rút lui trong chớp mắt.

Tôi xứng sao?

Tôi cứng nhắc vô vị, tình cảm của tôi lại rẻ mạt.

Và làm sao tôi x/á/c định được, mình không bước vào cùng một dòng sông.

“Xin lỗi.”

Hình như Lục Hồi không ngạc nhiên với câu trả lời của tôi, anh gật đầu, “Anh biết rồi.”

Thang máy dần tiến đến tầng này, anh nhìn chằm chằm vào con số không ngừng thay đổi, không biết đang nghĩ gì.

Tiếng "ting" vang lên, anh đột nhiên quay người lại.

“Hắn đã hiểu lầm rồi, anh không thực sự làm gì, hơi thiệt.”

Khi người đàn ông nâng mặt tôi, áp sát lại gần, cửa thang máy vừa mở, mang theo một làn gió.

Tôi sững sờ một thoáng, đôi môi chúng tôi chạm nhau chuồn chuồn đạp nước, tựa như được gió hôn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Siêu Năng Lực Của Tôi Là Triệu Hồi

Chương 398
Một buổi sáng, Gãy Ngưng Mây xuyên việt mang theo ký ức trùng sinh đến một thế giới mới nơi linh khí bùng nổ. Ở đây, mọi người dần thức tỉnh những dị năng độc đáo của mình, như khống chế lửa, ngưng đọng nước, thấu thị, biến hình. Các loại dị năng trăm hoa đua nở, chỉ có điều không ai nghĩ tới, chứ không có gì là không thể. Gãy Ngưng Mây cũng luôn mong chờ dị năng của mình. Cho đến một ngày, nàng chìm vào giấc mơ và thấy kiếp trước, nơi nàng đã liều mình chơi game gacha nổi tiếng mỗi ngày trong bảy năm. Trong mơ, với lòng tin tràn đầy, nàng thực hiện lần rút thẻ đầu tiên — không có gì xảy ra. Rồi lần thứ hai cũng không, lần thứ ba cũng không. Mãi cho đến khi đã rút tổng cộng hai trăm lần mà vẫn không có kết quả, nỗi đau dai dẳng khiến Gãy Ngưng Mây thở không nổi, và nàng giật mình tỉnh dậy từ cơn mộng. “May quá, chỉ là một cơn ác mộng thôi...” “Chờ đã, dị năng của ta? Dị năng của ta đã thức tỉnh chưa?” Nội dung nhãn hiệu: Dị năng, Tương lai, cướp quyền, Rút thưởng, rút thẻ, Thẻ bài. Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Gãy Ngưng Mây ┃ Vai phụ: Rút thẻ ┃ Cái khác: Triệu hồi / đô thị dị năng / thăng cấp lưu. Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Cái này Âu Hoàng đến cùng là ai đang làm a! Lập ý: Cố gắng thay đổi vận mệnh.
Bách Hợp
Tương Lai
3