6 giờ sáng.

Lúc tôi rời đi, Lâm Mặc Ngôn vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Dáng người g/ầy gò thon thả, đôi chân khẽ co lại.

Ngay cả khi ngủ, đôi mày cậu ấy vẫn nhíu lại.

"Ốm yếu mà đẹp hơn Tây Thi ba phần”, quả không hổ là người khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Dù lưu luyến gương mặt ấy, nhưng tôi không thể trì hoãn thêm được nữa.

Khu biệt thự Lâm Mặc Ngôn ở mang tên Văn Đình Nhã.

Nơi này còn có một chú cún nhỏ hay làm nũng sống cùng.

Cậu bạn nhỏ kia thích chạy bộ vào sáng sớm.

Nếu không tranh thủ rời đi trước, lỡ gặp mặt thì phiền phức lắm.

Đúng là càng sợ thì càng dễ gặp.

Vừa chạm tay vào cửa xe, vai tôi bỗng nặng trĩu, một cái đầu mềm mại cọ vào vai tôi: "Hóa ra là anh Trì! Đã cả tuần không gặp, hôm nay đến thăm em à?"

Giọng nói nũng nịu đáng thương.

Tính toán sai rồi.

Hôm nay, chú cún nhỏ này đã bắt đầu chạy bộ từ 6 giờ 30 phút sáng.

Còn chăm chỉ hơn cả tổng tài bạc tỷ như tôi.

May thay, cậu ấy tưởng tôi vừa mới xuống xe.

Tôi xoay người vuốt mái tóc bồng bềnh của Ưu Dật, cậu ấy híp mắt tỏ vẻ thích thú.

"Xin lỗi Tiểu Dật, dạo này công việc bận quá, bỏ bê em rồi."

"Vậy anh nấu bữa sáng cho em đi!"

"Được thôi."

Ưu Dật lập tức cười tít mắt.

Dễ dỗ thật.

Thực ra tôi nấu nướng không giỏi, ngay cả mì nước cũng chỉ ở mức tạm được.

Nhưng không hiểu sao Ưu Dật lại cực kỳ thích.

Lúc rửa bát, Ưu Dật tranh phần giúp đỡ, nào ngờ làm đổ cả chai nước rửa chén.

Chất lỏng nhầy nhụa tràn ra sàn.

Ưu Dật trượt chân suýt ngã.

Tôi kéo cậu ấy vào lòng, không ngờ va mạnh vào bồn rửa.

Eo tôi đ/ập vào cạnh bồn rửa cứng cáp, đ/au đến nỗi khiến tôi rên khẽ.

"Anh không sao chứ? Đều tại em vụng về!"

Ưu Dật vén vạt áo sơ mi tôi lên, nhẹ nhàng xoa bóp vết đ/au cho tôi.

Là sinh viên thể thao thường xuyên bị thương, tay nghề massage của Ưu Dật khá thành thạo.

Dù dễ chịu thật đấy, nhưng khoảng thời gian này có hơi... Lâu quá không?

Bàn tay ấy mân mê rồi dần di chuyển lên trên.

Tôi đẩy Ưu Dật ra: "Đủ rồi, anh không yếu đuối thế đâu. Chiều nay anh sẽ thuê người tới dọn nhà giúp em, mới mấy ngày không đến mà đã bừa bộn thế này."

Vỏ snack vứt la liệt trên bàn, thùng rác chắc mấy ngày chưa đổ.

"Anh Trì tốt với em quá!"

Ưu Dật mắt long lanh, định hôn tôi nhưng đột nhiên dừng lại.

"Trên cổ anh... Là gì thế?"

Tôi cúi xuống, cổ áo xộc xệch để lộ vài vệt hồng mờ nhạt trên xươ/ng quai xanh.

Có lẽ do tối qua ngủ ở chỗ Lâm Mặc Ngôn, quên đóng cửa sổ.

"Muỗi đ/ốt thôi."

Tôi với tay cài lại cúc áo, cổ đột nhiên bị bàn tay lớn nắm lấy.

Ưu Dật ôm eo tôi, cắn nhẹ lên vùng da ấy, vừa cắn vừa lẩm bẩm: "Con muỗi l/ưu m/a/nh, chỉ mình em mới được cắn anh Trì thôi."

Tôi bật cười.

Mãi đến khi che hết vết hồng, Ưu Dật mới chịu buông, thì thầm bên tai tôi: "Anh Trì... Thật sự không thể nhường em được sao? Em muốn anh lắm rồi..."

"Tiểu Dật, chuyện khác có thể bàn, riêng việc này thì không."

Tôi lấy tay che đôi môi sắp chạm vào mình.

"Vẫn còn nhiều thời gian, anh chưa từng ép em. Cứ từ từ suy nghĩ, anh còn phải đi làm."

Tôi bước ra khỏi phòng, Ưu Dật vẫn cúi đầu đứng yên, vẻ mặt ngổn ngang.

Cơ bắp cuồn cuộn ẩn dưới lớp áo thể thao, đường cong bắp chân săn chắc.

Tôi lắc đầu thở dài.

Ưu Dật có gương mặt điển trai, thân hình chuẩn từng centimet.

Chỉ có tính cách hơi cứng đầu, nhất quyết không chịu làm người nằm dưới.

Nhưng tôi là tổng tài cơ mà.

Đời nào lại có tổng tài nằm dưới?

Tất nhiên là không.

Tôi là thợ săn kiên nhẫn, sớm muộn gì con mồi cũng sẽ tự nguyện rơi vào bẫy.

Càng khó chinh phục, hương vị càng đáng mong đợi.

Tôi rất trông chờ ngày chú cún này ngoan ngoãn quy phục dưới chân mình.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm