Buổi tối.
Con trai của là về.
Thằng thấp lùn nhưng b/éo núc.
Mặt mũi đen sì, nhờn nhợt mỡ.
Mới hơn tuổi già dơ tuổi.
Vừa thấy tôi, nó đã nhìn với ánh mắt d/âm đãng, chẳng thèm hỏi tại trán bó:
"Mẹ, là chị gái xin từ trại trẻ mồ côi về con hả?"
Mắt đảo lia lịa, dừng ở ng/ực mấy giây.
Mẹ có vẻ cưng chiều nó lắm, gật đầu: "Thiên Hổ, nấu chân giò con thích rồi, ăn nóng con."
Vương reo lên, không rửa tay, lao vào cầm ngay chân giò gặm.
Tôi định với lấy miếng chân giò thì bị đ/ập mạnh vào tay.
Tay ửng lên.
"Ăn cái gì! Con gái ăn làm gì. này, phải dành ông trong nhà."
"Đàn ông sau mới làm đại sự."
Vương gặm gần hết chân giò, cười hề hề đưa về phía tôi:
"Chị ơi, này, em chị ăn."
Tôi nhìn miếng xươ/ng trơ ra với dãi hôi hám của nó.
"Ăn chị. chỉ được ăn đồ thừa của ông thôi."
Vương nói như rồi.
Nhưng đột mặt nó bừng, tay ôm họng khụ khụ.
"Anh ơi! bị hóc xươ/ng rồi!" hét lên.
Cha vỗ thằng liên hồi.
Mặt mắt lồi cả tròng.
Mẹ khóc ròng.
Mãi sau mới nghe "ọe" một tiếng.
Miếng văng ra khỏi nó.
Vương mếu máo khóc nức nở, hết h/ồn chứ dám hống hách như trước.
Nhìn cảnh tượng hỗn lo/ạn của họ, cười.
Bữa tối tiếp theo, xui hơn.
Húp canh sặc sụa, ăn rau trúng lưỡi, m/áu đầm đìa.
Cha cuống cuồ/ng đưa nó viện.
Về đến nhà, mặt đen như cột nhà ch/áy:
"Tốn thêm ba nghìn nữa rồi!"
"Thôi anh im con trai mình cố ý."
Mẹ xót con dành.
"Với tối nay không phải con kia để..."
Giọng ta hạ thấp. xong, mới bớt nhíu mày.