Dỗ tôi vẽ hắn

Chương 11

19/07/2025 00:48

Những ngày sau đó, cuộc sống lại trở về như cũ.

Tôi tiếp tục sớm đi tối về, b/án cá ki/ếm sống.

Trong chợ rau buổi sáng, tôi cúi đầu cạo vảy cá, tính toán xem còn bao lâu nữa bố sẽ ra tù.

Một giọng nam vui tươi vang lên, hỏi tôi cá trắm b/án thế nào.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy diễn viên thần tượng Lư Tá, cùng vài chiếc máy quay theo dõi.

Đằng sau cậu t không xa, còn có Trình Miễn đi theo.

Trình Miễn nhìn tôi, như nhìn một người xa lạ.

Lư Tá rạng rỡ nụ cười, chờ câu trả lời của tôi.

Tôi hiểu ra, họ đang thực hiện nhiệm vụ cho chương trình.

Tôi cố tình đẩy giá lên:

"800 tệ một cân."

Cậu ta bất bình:

"Lúc nãy chị b/án cho ông lão kia có 20 tệ một cân mà."

Tôi: "Cậu là ngôi sao lớn, ông ấy là người dân của thị trấn. Cậu ki/ếm bao nhiêu tiền, ông ấy ki/ếm bao nhiêu tiền. Giá cá đương nhiên phải khác chứ."

Lư Tá lẩm bẩm:

"Cái logic gì thế này, chị ơi, chị đen tối quá rồi đấy."

Tôi nhướng mày, không nói gì.

Trình Miễn hỏi tôi nhẹ nhàng:

"Bây giờ chúng tôi không có nhiều tiền như vậy. Cô xem thế này được không, chúng tôi giúp cô b/án cá một ngày, cô tặng chúng tôi hai con."

Lư Tá: "B/án cả ngày? Tặng hai con???"

Trình Miễn gật đầu.

Tôi đưa d/ao cho anh, bảo anh mổ cá.

Anh thuận tay cầm d/ao, thao tác nhanh nhẹn, lọc bỏ n/ội tạ/ng.

Tôi lại đưa túi ni lông, anh cầm lấy bỏ vào.

Cả quá trình chuyền tay mượt mà đến mức Lư Tá trố mắt nhìn .

"Anh Trình Miễn, không biết thì tưởng anh và chị này đã hợp tác nhiều năm rồi..."

Nghe vậy, động tác trên tay Trình Miễn khựng lại một chút.

Tôi cũng im lặng một lúc.

Ngày trước khi Trình Miễn nấu canh cá cho tôi, tôi thường chống cằm ngồi bên bàn bếp, thuận tay đưa cho anh con d/ao, cái muôi, gia vị gì đó.

Không ngờ lại bị Lư Tá nói trúng.

Tối đó, cô b/án hàng rau hớt hải chạy vào sân nhỏ của tôi.

Trong bình luận trực tiếp ngày hôm đó, nhiều dòng đều nói tôi là một con q/uỷ dữ lạnh lùng.

"Cô ấy thực sự bắt nhà vô địch thế giới mổ cá suốt cả ngày trời!"

"Trình Miễn để bé bỏng Điềm Điềm của chúng ta được uống canh cá, cũng là nhẫn nhục chịu đựng rồi."

Thì ra là để nấu canh cá cho Vương Điềm Điềm.

Tôi lặng lẽ lật xem dòng tiền Alipay tăng vọt, tính toán thu chi, rồi dựa vào cuốn sổ bìa trắng, chuyển cho vài người đang cần tiền nhất mỗi người một nghìn tệ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Con gái tôi là chiếc áo bông nhỏ ấm áp, không phải nhân vật nữ phản diện độc ác

Chương 6
Ở địa phủ ăn chơi hưởng lạc được mười ba năm, số tiền tôi tích cóp sắp cạn kiệt. Đứa con gái từng thề sẽ khiến mẹ giàu sang dưới địa ngục, đã hơn nửa năm không đốt vàng mã cho tôi. Nhờ lần cứu con gái Diêm Vương đầy ngẫu nhiên trước đây, tôi có cơ hội trở lại dương gian một tháng. Vừa tìm thấy con gái, đã thấy nó thất thần bước ra từ biệt thự, trước mắt hiện lên những dòng bình luận: [Ác nữ phụ đáng đời! Bảo bối nữ chủ của chúng ta vẫn quá nhân từ!] [Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay, ác nữ phụ sẽ bị kéo vào ngõ hẻm làm nhục, sau đó tàn phế rồi tuyệt vọng tự sát.] [Trời ơi đã quá! Kết cục của ác nữ phụ phải như thế này mới đúng!] Tôi bước tới vỗ một cái vào mông con gái: 'Đồ phá gia chi tử! Mẹ để lại cho con nhiều tiền thế mà con dám vì một thằng đàn ông mà sống chết thế này!' Ánh mắt con bé từ ngơ ngác chuyển sang hoảng sợ, nước mắt tuôn như thác ôm chầm lấy tôi: 'Mẹ ơi là người hay ma vậy? Hay con sắp chết thật rồi...' Tôi lại vỗ thêm một phát nữa: 'Đồ nhóc chết tiệt! Mẹ dưới âm phủ sắp chết đói rồi! Mau đi kiếm tiền nuôi mẹ! Con hồi nhỏ đã hứa sẽ khiến mẹ sau khi chết cũng no đủ cơ mà!' [Hóa ra ác nữ phụ cũng có tuổi thơ bất hạnh, mẹ cô ta chết rồi vẫn không buông tha.]
Hiện đại
Linh Dị
Nữ Cường
8
Mặt Nạ Chương 11