05
Vào buổi tối hôm lễ kết thúc, tôi và Châu bắt đầu chuyến hưởng tuần trăng mật.
Chẳng lý do gì khác ngoài việc trốn tránh sự mẹ tôi và mẹ Cố.
Bố mẹ Cố vô bất mãn trước động thái thay chú rể tại chỗ tôi.
Mẹ Cố thậm chí cập đến vấn này khi lắng lộ trình tôi: “Hướng à, ta lễ Cố lỗi với con.”
“Nhưng…” Bà vẻ hơi x/ấu hổ khi nói điều đó, phải rất lâu thốt được nửa câu sau: “Nhưng thể thay chú rể tại lễ cưới, loại mấy phân phó này!”
“Bây bên ngoài tin Châu sớm qu/an h/ệ, Cố thành toàn hai mà đào hôn.”
Tôi chỉ cười.
Mặc dù tôi lịch nhưng tôi bị cô lập với giới bên ngoài.
Cái tin đồn bên ngoài chính tin do chính Cố ra.
Bởi bọn nghĩ rằng, việc đào bị thay chú rể tại đám cưới, sẽ hưởng tới danh tiếng Cố Tầm, hưởng tới tình cảm sau này ta.
Thế sau khi cân nhắc tạt nước bẩn vào mặt tôi và Cố một nhân thiết thâm tình.
Môi trường xung quanh quá tĩnh, tiếng cười nhẹ tôi đến Mẹ Cố một cách ràng.
Bà chút nổi gi/ận, nhưng xuống, hạ giọng: “Tiểu Du, tuổi trẻ ai mắc sai lầm, Cố vậy, vậy. Trước khi quá muộn, để đạo đi, ta sẽ khuyên Cố về.”
Tôi lười nói thêm gì nữa nên chụp trang chủ weibo Cố gửi ấy.
Sau khi đào Cố mỗi đều cập cuộc hạnh với Cố Vi ở nước ngoài.
Nhưng mà ngoại lệ, khuôn mặt Cố VI xuất hiện trong bất kỳ bức nào.
Sau khi gửi tất cả chụp hình, tôi mở nói: “Dì à, đường mà bây đa đạo rồi, vậy nên, tạm biệt.”
Nói xong, tôi cúp điện thoại mà đợi mẹ Cố trả lời.
Lúc Châu tắm xong ra.
Ánh tôi vô thức liếc nhìn chiếc khăn được cột ch/ặt ấy.
Cảm được ánh Châu khóe miệng, chuẩn bị nói.
Nhưng khi nhìn vào điện thoại di động vẫn bật cười đờ.
Tôi lập ra, vội vàng giải thích: “Cái này mẹ Cố xem.”
Thẩm Châu ngồi lưng phía toát vẻ cô lập: rất biết.”
Tin lời q/uỷ lạ đó.
Biết tính tình khó ở Châu, tôi chọc vào bắp thịt trên cánh và nói: “Thật đó, mẹ ta và Cố làm hòa, gửi chụp để bọn phiền nữa.”
Thẩm Châu: thật phải giải thích với đâu, phải người hòi như vậy.”
Hơ hơ.
Đều kỷ thành này miệng.
Tôi nghĩ đến trêu chọc anh, vờ đứng dậy: “Vậy được rồi, rộng lượng tới vậy, để ý bãi cát ngắm soái ca nhỉ.”
“Em trước đây nhá, thật sự nahs.”
Tôi hoàn toàn đứng dậy thì Châu vốn kêu hòi đưa kéo tôi vào lòng ấy.
Anh gi/ận nói: biết miệng, dỗ dành chút.”
“Em bắt phải mình dỗ dành mình à?”
Tôi được cười: “Anh làm nào mà dỗ dành mình vậy, xem đi?”
Thẩm Châu nhìn hơi nhướng mày: chắc chứ?”
Tôi gật đầu.
Đây gì mà chắc chứ?
Khó ở quá mình tấn công hay gì đó, ý nghĩa rồi.4
“Được thôi!” Châu gật gật đầu, đột nhiên bế tôi lên.
Tôi: “!!!”
Không phải, nói cách dỗ dành như vậy mà!