1
Nếu lỡ ngủ với thanh mai trúc mã thì phải sao?
Bây chỉ nghĩ bốn chữ:
“Ôi xong rồi.”
Hiện tại giường, có chút rối.
Tôi chăn nhìn cái, tệ, lớn, chắc cỡ C.
Nhìn kĩ thì đã sưng rồi, được, Du An, mày có ngồi im chờ ngồi đó gì, chờ sinh à?
Tôi nhẹ nhàng kéo góc chăn, rồi từ chuyển đôi chân.
“Ưm…”
Hai chân ra khiến kêu lên, nhìn gi/ữa hai ch/ân toàn đỏ, đi bước cũng đ/au.
Tần tên khá gh/ê, ai chỉ có nam sinh trung học được, nhìn ngoài có vẻ hiền lành, tối qua dường liều mạng, tất là liều mạng của tôi.
“Đau đau đau”
Ch*t thật, thanh niên có nghĩa khí gì cả.
Cả đống xộn này, l/ót của đã rá/ch, gì nữa, lần lượt nhặt từng món đồ, cuối cùng chiếc để có giải thoát.
Áo của dưới trắng của Tần nhấc lên, thở phào cái, bước tới phát giẫm phải của Tần Lệ.
Theo tình huống tại, cũng được.
Khoảnh khắc xuống, nghĩ va chạm giữa Hỏa trái công Pearl Harbor sự kiện 9/11.
Rầm!
Nếu có tội, hãy dùng pháp luật trừng tôi, chứ để ở trường sau khi ngủ với thanh mai trúc mã bị thức bởi ta thấy sàn.
Thật là ngại quá!
“Em gì vậy?”
Tần ngồi dậy, nhìn với vẻ trêu chọc.
Tôi người, đầu, gắng che mặt mình.
“Không có gì, chỉ nhảy chút thôi.”
Anh cười nhẹ, dụi mắt giường.
Nhưng mà, tại ta chỉ chiếc l/ót, thì gì cả?
Anh tiến trước mặt tôi, bế công chúa, rồi nhẹ nhàng giường.
Đúng rồi, là ném, khiến người cái.
Tôi chưa kịp phản đã tôi.
Đúng rồi, là kiểu động đậy.
Hai ở tai tôi, chân chân tôi.
Đôi mắt đen láy nhìn tôi, quay đầu đi kéo mặt lại.
“Sao muốn chạy à?”
Anh biết mà thả tôi, bầm.
“Ờ... khó nói, nhưng mà thế của ta bây thích hợp để chuyện cho lắm, thả em dậy được không?”
Tôi chỉ vào phần dưới của đã "dậy" rồi.
Ai ngờ Tần hoàn toàn thấy ngại, ơn đi, hãy ngại chút đi, thấy thế.
Tần chỉ cười, với vẻ xa:
“Không có, thấy chuyện tốt mà.”
Nói xong, ta hôn tôi, va vào cái.
“Ê ê ê, có chuyện gì thì từ nói, quân tử động thủ nhé.”
Tôi gắng ngăn khi hôn cổ tôi.
“Anh động miệng mà.”
Tôi phản bác lại.
Thôi được, thì hưởng thôi, thì cũng có trải khá tốt tối qua.
Tôi quyết định đáp Tần quả nhiên, ta càng tới.
...
14 23 phút trưa.
Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, nhúc nhích chút nào nữa.
Tần tìm được tủ với tôi:
“Em ngủ thêm chút đi, đi nấu cơm trước.”
Hừm… xem mở mắt nổi không?