Tôi Gặp Được Ánh Bình Minh

Chương 9

26/06/2025 18:22

"Giang Hoài, anh biết em ở trong đó."

"Mở cửa."

Như tiếng thì thầm của á/c q/uỷ.

Nhưng nó lại kéo suy nghĩ của tôi trở về đêm ở khách sạn hôm đó.

Là Hoắc Đình Quân, người tôi đã b/án mình cho.

Ký ức bị lôi kéo tôi về đêm mê muội ấy.

Không có sự hòa quyện dịu dàng.

Chỉ có sự r/un r/ẩy không kiểm soát, tiếng khóc nén lại nơi khóe môi.

Và sự th/ô b/ạo không chút thương xót.

"Mở cửa."

Sự kiên nhẫn của Hoắc Đình Quân dần cạn kiệt.

Trong phút cuối, khi sự bình tĩnh biến mất, tôi liêu xiêu bước xuống giường, mở cửa.

"Anh đến đây làm gì?"

Nhờ bóng tối phía sau cánh cửa, tôi lạnh lùng chất vấn, cố gắng che giấu sự thật rằng mình đang sợ hãi.

Người đàn ông chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, hồi lâu sau mới bật ra một tiếng cười lạnh lùng từ cổ họng:

"Làm gì?"

"Hừ, chính là em."

Nói xong.

Hoắc Đình Quân đột ngột kẹp lấy hàm dưới của tôi, hôn lên.

Tôi chống khung cửa cố gắng ngăn cản, tiếc là không địch lại sức anh.

Hoắc Đình Quân hôn mãnh liệt hơn, hôn đến mức tôi nghẹt thở.

"Mẹ kiếp, ông đây đã gửi cho em nhiều tin nhắn như vậy, em chẳng thèm trả lời một cái."

"Giang Hoài, em coi anh như chó để chơi đùa sao?"

"Tiền đã chuyển vào tài khoản ngân hàng cũng chẳng thấy phản hồi, anh bao một gã trai bao người ta còn biết ơn anh, còn em thì vô tâm..."

Tôi vùng vẫy hết sức, khóe mắt đỏ lên vì sinh lý:

"Buông tôi ra... Hoắc Đình Quân, chúng ta nói chuyện tử tế đi."

"Nói gì? Nói rằng em ngủ với anh xong rồi mặc quần áo bỏ đi? Để anh một mình trong khách sạn, ngốc nghếch đợi em hả?"

Trong mắt Hoắc Đình Quân u ám, nhưng khi thấy nước mắt tôi, anh lại nhẹ tay.

Anh khựng lại một giây, áp sát vào bên tai tôi:

"Giang Hoài."

"Em không có trái tim."

"Bốp –"

Tôi giơ tay t/át mạnh vào mặt người đàn ông.

Tiếng t/át vang lên trong không khí.

Hoắc Đình Quân thuận theo mà nghiêng đầu sang bên.

"Hừ."

Bên trái gương mặt điển trai hiện lên vết hằn rõ rệt.

Hoắc Đình Quân nheo mắt lại, trong ánh mắt anh như có thứ ánh sáng kì dị.

Giây tiếp theo, người đàn ông bóp ch/ặt hàm dưới, đưa tay kéo tôi, đ/á sập cửa lại.

Phòng đơn tiêu chuẩn.

Không gian phòng không lớn.

Lúc này chứa hai người đàn ông trưởng thành thì càng trở nên chật chội.

Tôi bình tĩnh lùi lại vài bước.

Tôi có thể cảm nhận ánh mắt nóng bỏng như sói đói của Hoắc Đình Quân.

Hoắc Đình Quân tháo dây đeo đồng hồ ném lên giường, khi ngồi xuống, lưng anh hơi cong như sẵn sàng hành động.

"Lâu rồi không gặp, cho một lời giải thích đi."

Tôi nén những d/ao động trong lòng, mang theo chút bình tĩnh tự tin gượng gạo.

"Không có gì để giải thích, rõ ràng lúc đầu đã nói rồi..."

"Cốc cốc cốc –"

"Anh, anh có trong phòng không?"

Là Trần Tây Châu.

Lại bị người khác gián đoạn.

Hoắc Đình Quân tỏ ra không vui, yết hầu gấp gáp lên xuống

Còn tim tôi ngay lập tức rơi xuống vực sâu.

Trong đầu có một giọng nói đang gào thét:

"Không thể..."

"Không thể để Tây Châu phát hiện sự tồn tại của Hoắc Đình Quân."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
10 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm