Khi tôi hớt hải chạy đến bệ/nh viện, mẹ đang ngủ gục trên chiếc ghế dài ngoài phòng bệ/nh.
Tôi cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người mẹ, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Từ từ đỡ đầu mẹ dựa vào vai mình.
Chỉ một cử động nhỏ đó cũng khiến mẹ gi/ật mình tỉnh giấc.
Thấy mẹ mở mắt, tôi vội hỏi: “Mẹ ơi, bố và em gái đâu rồi? Họ thế nào rồi ạ?”
Vốn dĩ tâm trạng mẹ đã tương đối ổn định, nghe tôi hỏi vậy thì bỗng khóc nấc lên.
Đúng lúc đó, một bác sĩ bước tới với vẻ mặt nghiêm trọng: “Hai người là người nhà bệ/nh nhân à?”
Chúng tôi đồng loạt gật đầu.
“Tôi là vợ ông ấy.”
“Tôi là con gái ông ấy.”
Vị bác sĩ rút ra tờ giấy cam kết: “Tình trạng của bệ/nh nhân vốn đã ổn, nhưng vừa tỉnh lại, vì xúc động mạnh khiến huyết áp tăng vọt, dẫn đến xuất huyết n/ão. May mắn được xử lý kịp thời tại bệ/nh viện, tạm thời ngăn chặn được biến chứng x/ấu. Hiện cần tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ gấp. Ai sẽ ký vào giấy đồng ý phẫu thuật?”
Nghe đến “xuất huyết n/ão”, mẹ như hóa đ/á, đờ đẫn không phản ứng.
Nhìn mẹ, trong tôi bỗng trỗi dậy ý chí phải gánh vác gia đình lúc này.
Bằng sự tỉnh táo lạ thường, tôi hỏi kỹ về rủi ro và phương án thay thế, rồi r/un r/ẩy ký tên.
Vì đã được nhập vào hộ khẩu, chữ ký của tôi vẫn có hiệu lực pháp lý.
Ký xong, tôi bắt chước người lớn, lấy hết tiền mặt trong túi nhét vào túi áo bác sĩ.
Ông ấy nhận lấy rồi quay vào phòng phẫu thuật.
Suốt thời gian đằng đẵng chờ đợi, có lẽ vì quá căng thẳng nên mẹ đã ngừng khóc.
Nhưng đôi tay bà run bần bật, miệng lẩm bẩm những từ rời rạc: “Con... Mẹ... Biết làm sao đây…”
Tôi siết ch/ặt tay mẹ: “Mẹ ơi, có con ở đây rồi. Đừng sợ.”
Đến khi đèn cửa phòng phẫu thuật chuyển sang màu xanh, bố được đẩy ra trong trạng thái hôn mê.
Tôi chới với suýt ngã.
May thay, bác sĩ đã vội giải thích: “Ca phẫu thuật thành công. Bệ/nh nhân đang hồi sức sau gây mê. Cần theo dõi 2 ngày tại ICU trước khi chuyển sang phòng bệ/nh thường.”
Thở phào nhẹ nhõm, hai mẹ con tôi vật vã ngồi phịch trước cửa ICU, tựa vào nhau trong im lặng hồi lâu.