17
Góc nhìn Chu Dạng
“Đúng bệ/nh nhân này cậu ấy bị mất nhớ.”
Tôi nhìn miệng bác sĩ không ngừng động dậy, đầu lại lại đây đúng vận tốt đẹp.
Mạnh Thính, mất nhớ rồi.
Nhưng không hiểu sao em ấy lại coi bạn trai.
Đây coi như họa đi.
Nội tâm thật lâu mới thể bình tĩnh lại.
Thật vả mới bình tĩnh một chút, đầu lại thấy Mạnh Thính nhìn điện thoại ngốc nghếch.
Hai má phồng tự lại vô đẹp mắt.
“Em ngốc cái gì vậy?”
Em ấy x/ấu hổ đưa điện thoại cho xem: “Chu Dạng, điện thoại em rất nhiều ảnh anh đó.”
Làm thế thể mô tả cú sốc vào điểm đó đây?
Nếu như lúc trước thể nhầm lẫn , những ảnh chụp kia thì giải thế đây.
Chỉ một cách giải thích.
Là em ấy cũng tôi.
Thật tốt quá, người cũng tôi.
Nhưng đây hạnh mà đ/á/nh cắp được, vẫn luôn sợ mất nó.
Không nghĩ ngày này lại như vậy.
Mạnh Thính nhớ lại hết rồi.
Nhưng cũng may, em ấy không từ chối tôi, chỉ chút không tự thẹn thùng.
Được, vậy càng không thể buông tay được.
[HOÀN]