Nhưng tôi khá bất ngờ.
Du trông thư sinh thế, giường lại hóa thành con người khác...
Dù sao thì, tôi đã đã đời rồi.
Đúng quý khủng lại cao tay nữa.
Được trận với tử gia, tôi không thiệt.
Tôi nằm ườn ra giường, quyết định nghỉ nốt.
Đợi trời tối tôi sẽ đến Cục Lý Yêu th/uốc đặc hiệu.
Sao tối mới đi?
Ha ha.
Mấy chữ to đùng trước mặt chính lý - Bệ/nh Hậu môn Trực tràng Trung Hữu Hải Thành.
Nhà ai tử tế lại đặt cơ quản lý trong hậu môn?
Cục Lý Yêu đúng có bệ/nh, không ít thì nhiều.
Yêu nam - vào hậu yêu nữ - sang phụ sản.
Ngụy trang kỳ đắc địa.
Tôi kéo khẩu trang che kín mặt, chỉ chừa đôi mắt.
Làm thủ tục chớp rồi phóng lầu, cả quá trình không dám ngang dọc.
Dù ban đêm, vẫn đông nghẹt.
Bị nhận ra thì cái mặt coi toi.
Dù sao tôi minh tinh có triệu fan Weibo.
May mọi việc suôn sẻ.
Lấy th/uốc xong định thẳng.
"Khương Phùng?"
Vừa ra đến cửa thang máy, giọng nói thuộc chặn tôi lại.
Giọng lắm.
Đêm qua nghe suốt mấy tiếng đồng hồ.
Tôi quay đầu, giả bộ ngạc nhiên nhìn An.
Tầng chỉ có khoa Tiết niệu.
Chỉ mà anh ấy hết quách rồi sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt tôi dành cho lập tức nhuốm màu thương hại.
Chà, không ngờ tử gia tuổi đã...
"Thu dọn mấy ý tinh trong đầu Anh đến đây có việc búng tay vào trán tôi.
Tôi gật đầu ra vẻ thông cảm: Ừa, đàn ông ai cần thể diện.
Tôi hiểu, tôi hiểu mà.
"Em không tin?" đột ngột gi/ật khẩu trang của tôi xuống, nheo mắt.
Tôi chớp mắt thơ: "Đâu tin, tin sái cổ luôn ạ."
Du "Bảo bối, nói thế nghe thiếu thuyết phục lắm."