Trên bình mọi đều đang cười.
“Đây chính con trai à? Hahaha, chắc cậu phải trúng tà đâu, chỉ đơn giản thích thôi.”
“Đúng vậy, trẻ con đều thích bắt mà.”
“Vấn là, mọi cảm thấy bắt thế thì cũng quá rồi sao?”
“Thì chứng tỏ cậu có thiên phú biểu diễn chứ nữa.”
Cá Đầu To nhìn bình ấy thấp nhìn con trai với vẻ mặt thương.
Cậu trai cọ cọ vào bên sau lại đi vòng quanh lượt, cùng giẫm sau rồi khỏi phòng.
Hai phút sau, cậu lại quay lại, trong còn ngậm con cá.
Mọi trong sóng trực tiếp đớ luôn.
“Con cá sống đúng không!”
“Mẹ nó, mẹ nó, thằng bắt rồi kìa!”
Chỉ thấy trong phía đối phương, cậu con cá sống, từ cậu rơi tí tách xuống đất.
Có vẻ cậu chẳng hề cảm thấy tanh chút nào, dường đang được cao lương mỹ vị vậy.
Ăn vui vẻ, còn mèo kêu thỏa mãn chứ.
Cá Đầu To chịu nữa, lập nhào về phía trước ống kính: sư, nhìn thấy rồi đấy! Đây phải trúng tà thì cái gì?”
“Hôm qua còn nhân lúc tôi chú ý bò lên trên thượng, suýt chút thì rơi xuống đất!”
“Đại sư Mộc Lan, c/ứu thằng với!”
Tôi nhìn cậu đang cá ở hình, mày hơi lại.
“Cô đưa tôi thần cậu đi.”
Cá Đầu To vừa nghe liền lập mở tin nhắn riêng rồi gửi tôi thần cậu ngay.
Tôi nhìn thần cậu bấm ngón tay tính.
Mấy sau, tôi ngẩng lên nhìn Cá Đầu To: “Con trai bắt có biểu hiện lạ thế từ khi nào?”
Cá Đầu To ngày: “Ba ngày trước! Tôi nhớ rõ ràng, hôm thằng ở bên ngoài, buổi tối thì về nhà với bộ dạng ướt chuột l/ột, ngày hôm sau thì bắt trở lạ đấy.”
“Vốn tôi còn tưởng thằng bị còn đưa đi khám bệ/nh, bác cũng kiểm tra được thằng có gì.”
“Đại sư à, rốt cuộc thằng bị vậy?”
Tôi lạnh lùng với ấy: “Tôi chỉ có thể con trai biến thành do cậu gió gặt bão.”