-
Phụ nhìn hắn một cái im lặng rất lâu mới lên tiếng:
“Nếu trẫm sẽ ban hôn Nguyệt và Thẩm Tấn.”
“Còn về Bùi Nguyên, nếu ngươi và Châu thâm tình, thì trẫm cũng chấp thuận ngươi.”
Vừa dứt lời, Châu đứng áo qua đĩa trái cây, làm nho xuống đất.
Gương mặt xinh cô trắng bệch, thậm chí phần dưới váy cũng hơi r/un r/ẩy.
Ta nhướn giả vờ lo lắng:
“Có chuyện gì muội muội? Có phải gì ổn không?”
Tạ Châu hồi thần, gượng ép nặn ra một nụ cười:
“Không gì… chỉ là chuyện này sự hơi vàng…”
“Hơn nhi thần còn muốn ở bên cạnh phụ thêm hai năm hiếu.”
Nàng nuốt nước bọt, gắng chối.
Phụ nghe chút mà nhíu mày.
Ngay cả Bùi Nguyên ngồi dưới cũng nghe ra ý chối trong lời Châu.
Hắn ngẩng đầu, ánh hoặc:
“Minh Châu muội muội, lẽ muội muốn gả sao?”
Lời này vừa nói ra, ánh tất cả mọi đều đổ dồn vào Châu.
Nàng bị nhìn chằm chằm mà mặt đỏ trắng.
“Không phải Bùi ca, Châu phải ý đó…”
Nàng liên tục phủ nhận, gương mặt xinh lộ ra chút bối rối.
“Nếu phải thì gì nói, hôn sự vẫn tiến hành như kế hoạch.”
Phụ phẩy truyền lệnh thái giám.
Tạ Châu môi dưới, mặt tái nhợt qu/ỳ xuống cảm tạ, hình đảo.
Nhưng dù cô muốn đến đâu, cũng chỉ răng chấp nhận hôn sự này.